Chương 301

 QUÁI TAI TRONG TRUYỀN THUYẾT

Diệp Thiếu Dương đổ rượu lên trên người giáp trùng (bọ cánh cứng), chưa đầy nửa phút, toàn thân nó đã bị dung hoá, trên mặt đất chỉ còn lại một vũng rượu, màu sắc cũng chưa biến đổi, giáp trùng cứ thế mà tiêu tan vào hư không.

Tiểu Mã với Trang Vũ Ninh nhìn thấy mà hoảng hốt.

“Tiểu Diệp Tử, đây rốt cuộc là loại sâu gì, sao vừa gặp rượu đã hóa thành như vậy?” Tiểu Mã ngạc nhiên hỏi.

Diệp Thiếu Dương nói “Hồi còn đi học, chúng ta đã học qua một bài văn, nói Hán Vũ Đế đã thấy qua một con sâu dài mặt người, hỏi Đông Phương Sóc đó là cái gì, Đông Phương Sóc nói nó kêu ‘ Quái tai ', là do oan khí ngưng tụ mà thành, dùng rượu tưới lên sẽ hoà tan……”

“Đúng đúng, tôi còn nhớ rõ này bài học này!” Tiểu Mã cắt ngang lời hắn, kích động nói, “Thì ra đây là Quái tai trong truyền thuyết, còn nữa không, tôi muốn xem cho kỹ, chụp ảnh đăng lên mạng, nhất định sẽ câu Like.”

Diệp Thiếu Dương hừ một tiếng, “Tà linh không lưu ảnh, cậu chụp không được đâu.”

“Thiếu Dương ca, con sâu này…… sao lại ở trong cái bình?” Việc Trang Vũ Ninh quan tâm nhất vẫn là cái này.

“Đương nhiên là được người ta nuôi trong bình, cũng là để thấu trận, nguyên lý tôi không thể nói, dù sao các người nghe cũng không hiểu.” Nói xong, một lần nữa nhảy xuống đống bùn đất, không phải để đập cái bình, mà trực tiếp dùng Đinh Diệt Linh cắt phong ấn trên bình, đổ một chút rượu vào bên trong, lập tức tiếng kêu thảm thiết vang lên, sau đó ik bặt.

Diệp Thiếu Dương một hơi tiêu diệt sạch lũ Quái tai trong bảy cái bình, sau đó bảo Tiểu Mã cùng mình bê mấy cái bình ra ngoài, đập xuống đất cho vỡ vụn, rồi vùi lấp trong đống bùn đấy, sau khi làm xong, quay lại phòng khách, Trang Vũ Ninh lập tức pha một ấm trà kim cúc mai thượng hạng, để hai người dùng trong lúc nghỉ ngơi.

Ba người vừa uống trà, vừa thảo luận về Âm Tiễn Song Ngư trận, trận pháp này bị phát hiện, càng chứng minh suy luận lúc trước của Diệp Thiếu Dương là đúng, đây là một âm mưu nhằm vào Trang Vũ Ninh.

“Hiện tại chỉ có hai khả năng,” Diệp Thiếu Dương bưng chén trà lên, trầm ngâm nói, “Thứ nhất, Âm Tiễn Song Ngư trận đã được bố trí trong lúc xây dựng hoa viên, việc trang trí đó, là do đích thân cô làm, hay ủy thác cho người khác?”

Trang Vũ Ninh lắc đầu, “Đều không phải, ngôi nhà này là do cha tôi mua lại của người khác, lúc ấy…… Hoa viên đã có hình dáng như vậy rồi, tôi thích phong cách đơn giản của nó, cho nên không thay đổi.”

Diệp Thiếu Dương gật đầu, “Cha của cô đương nhiên không thể hại cô, cho nên chỉ còn một khả năng khác, chính là nhân lúc cô không ở nhà, có người đã lén lút bày trận pháp này trong hoa viên nhà cô, chỉ riêng phân kim định huyệt, đo lường tính toán phương vị, rồi chôn cái bình này xuống, thời gian ít nhất cũng mất một đêm, cô có từng qua đêm bên ngoài hay không?”

Trang Vũ Ninh nói “Nếu tôi ở Thạch Thành, hằng đêm bất kể thế nào cũng sẽ về nhà ngủ, nhưng đôi khi phải đi nơi khác thi đấu hoặc biểu diễn, cũng có lúc hai ba hôm không về nhà.”

“Chính là như vậy,” Diệp Thiếu Dương thở dài, “Chuyện này thực không dễ tra xét.”

Tiểu Mã nói: “Vũ vũ...vườn nhà cô không có camera theo dõi sao?”

“Có lắp camera, nhưng do cài đặt cứ hai tháng lại xoá thẻ nhớ một lần, nên hiện tại chỉ có thể xem được hai tháng gần đây nhất.”

“Vậy thì quên đi,” Diệp Thiếu Dương nói, “Trận pháp này tồn tại ít nhất cũng một năm trở lên, tuy nhiên cô vẫn có thể hỏi cha mình xem sao, biết đâu lúc đó khi ông ấy mua ngôi nhà này, trận pháp có thể đã được bố trí sẵn, tuy khả năng này không lớn, nhưng tốt nhất vẫn nên tra xét một chút.”

Trang Vũ Ninh gật đầu, “Sau này, chúng ta vẫn chủ yếu điều tra Hồ tiên sinh sao?”

“Đương nhiên, tối nay đi công viên trò chơi.”

Trang Vũ Ninh thở dài, lẩm bẩm nói “Rốt cuộc là người nào, vì sao lại muốn đối phó tôi như vậy?”

Đáp án vấn đề này, Diệp Thiếu Dương cũng rất muốn biết, nhưng không ai có thể trả lời, chỉ có thể dựa vào chính mình từ từ đi điều tra.

Diệp Thiếu Dương âm thầm thở dài, vốn tưởng đây chỉ là một lần khai quang bắt quỷ đơn giản, thế mà trong lúc bất tri bất giác, lại bị quấn vào một sự kiện thần quái phiền phức……

Giữa trưa, Trang Vũ Ninh định mời hai người Diệp Thiếu Dương đi ăn chút gì ngon, kết quả Tạ Vũ Tình gọi điện thoại, nói thân nhân người bảo vệ kia từ nơi khác đã tới, đang xử lý hậu sự.

Trang Vũ Ninh nghe vậy, lập tức qua đó, thực hiện lời hứa của mình.

Tiểu Mã hẹn Vương Bình ăn cơm, đã dắt díu nhau rời khỏi, một mình Diệp Thiếu Dương lang thang đến phố ẩm thực bên ngoài tiểu khu, ăn một đĩa thêm mì xào trứng ở quán ven đường, thêm hai cái bánh nướng, vui vẻ trở lại biệt thự, lên giường chợp mắt ngủ trưa.

Lúc chạng vạng, Trang Vũ Ninh cùng Tiểu Mã lục tục trở về, Trang Vũ Ninh nhìn qua có chút mệt, nhưng biểu tình thực nhẹ nhàng, giống như đã trút được gánh nặng trong lòng.

“Tôi đã giúp gia đình bọn họ liên hệ với nhà tang lễ, chuẩn bị mai táng, lại cho bọn họ 20 vạn, tuy số tiền không lớn, nhưng cũng là tâm ý của tôi.” Trang Vũ Ninh chủ động kể lại chuyện này.

“Hai mươi vạn……” Tiểu Mã thiếu chút nữa thì răng cắn đầu lưỡi.

Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn cậu ta, “Hai mươi vạn nhiều lắm sao?”

“Không phải, mấu chốt là trên phương diện pháp luật, Vũ Vũ là không cần phải chịu trách nhiệm, hơn nữa ông bảo vệ kia đã tự nguyện làm vậy……”

Diệp Thiếu Dương nói “Thế thì đã sao, dù có xuống tới Âm Ty, Vũ Vũ cũng không phải chịu trách nhiệm, nhưng dù sao ông ta cũng vì cứu Vũ Vũ mới chết, việc này đối với cô ấy mà nói, là một món nợ, dùng hai mươi vạn để trả nợ, đã rất có lời rồi, bằng không để lại đến kiếp sau mới trả, có khả năng sẽ lớn hơn rất nhiều.”

Trang Vũ Ninh nghe thế cũng rất hiếu kỳ, hỏi “Nếu kiếp sau trả nợ thì sẽ thế nào?”

“Nói không chừng cô phải gả cho ông ta.”

“Chuyện này……”

Diệp Thiếu Dương cười nói, “Biết đâu kiếp sau ông ta lại đầu thai thành soái ca nhà giàu thì sao.”

Trang Vũ Ninh nhún vai, “Thôi đi, thà như thế còn hơn mạo hiểm.”

“Cho nên mới nói, hạn chế không để mắc nợ, tôi nói không riêng gì tiền. Một khi thiếu nợ, thì phải trả hết ở kiếp này, ngàn vạn lần không được kéo dài tới kiếp sau.”

Trang Vũ Ninh nghe xong lời này, âm thầm nghĩ thực may mắn lựa chọn của mình là chính xác.

Buổi tối, ba người cùng nhau ăn cơm, nói chuyện phiếm, cứ thế đến khoảng 9 giờ tối, Diệp Thiếu Dương thấy đã đến giờ, vì thế bảo hai người chuẩn bị xuất phát. Trang Vũ Ninh gọi xe, cùng bọn họ đến công viên trò chơi mà ban ngày Diệp Thiếu Dương đã xác định vị trí.

Tiểu Mã tay cầm bản đồ, tỏ vẻ khó hiểu, “Tiểu quỷ kia sau khi bị cô ấy ném đi, vì sao không xuống Địa Phủ báo danh, còn có thể lưu tại nhân gian?”

“Nếu bị quỷ sai tóm được, khẳng định sẽ bị đưa đi, nhưng nó không giống như quỷ hồn bình thường, nó có linh thân, chính là con Cổ Mạn Đồng, đó chính là chỗ lánh nạn của nó, chỉ cần trốn ở bên trong, quỷ khí bị ngăn cách, quỷ sai rất khó phát hiện, hơn nữa nó đã được làm phép trừ bỏ sát khí, lại không làm điều ác, bình thường sẽ không làm cho quỷ sai hay pháp sư chú ý.”

Tạm dừng một chút, Diệp Thiếu Dương nói tiếp “Linh thân không thể dịch chuyển, cho nên nếu tiểu quỷ này còn ở nhân gian, nhất định sẽ hoạt động ở khu vực xung quanh nơi Cổ Mạn Đồng bị vứt bỏ, không thể chạy xa, chúng ta có thể đi xung quanh tìm kiếm xem vận khí thế nào.”

Đêm khuya, công viên tĩnh lặng không người, đèn cũng tắt hết, may mà đêm nay có ánh trăng chiếu rọi, có thể miễn cưỡng thấy rõ hết thảy xung quanh.

Ba người Diệp Thiếu Dương từ vòng quay ma thiên luân, đi qua trò chơi chong chóng lớn - Đại phong xa, rồi vòng xoay ngựa gỗ... tới một tiểu đình nằm trong công viên trò chơi, vị trí này tương đối tốt, có thể nhìn thấy toàn bộ những gì xảy ra trong công viên.


(Hết chương)

Nhận xét