Chuong 302-303
TIỂU QUỶ TRONG CÔNG VIÊN GIẢI TRÍ
Diệp Thiếu Dương vào trong đình ngồi xuống, nói “Cứ ở đây từ từ quan sát.”
Tiểu Mã cả kinh nói “Đợi cái gì, chẳng lẽ cậu không dùng móng quỷ để làm phép gì đó, tìm ra tiểu quỷ kia sao?”
Diệp Thiếu Dương cười nói “Cậu nghĩ nhiều rồi, trên móng tay quỷ đúng là còn sót lại khí tức của tiểu quỷ, tuy nhiên không thể dùng để làm phép câu hồn, vì khí tức của mỗi con quỷ không giống nhau, cho nên tôi mới đến đây tìm mấy con quỷ khác hỏi thăm, có thấy nó quanh quẩn gần đây hay không.”
Tiểu Mã ngơ ngác nhìn hắn, “Đơn giản như vậy sao?”
“Đơn giản vậy thôi...” Diệp Thiếu Dương nhún vai, “Bất quá có thể tìm được hay không, còn phải xem vận khí.”
Tiểu Mã nhìn quanh trái phải, nói “Nơi này yên tĩnh như vậy, lấy đâu ra quỷ a?”
Diệp Thiếu Dương lấy ra một lọ “Thất tinh thảo” đưa cho Tiểu Mã, bảo cậu ta với Trang Vũ Ninh lần lượt phun lên mắt, nếu thấy quỷ thì gọi mình, sau đó tựa lưng vào cột, nhắm mắt dưỡng thần.
Trang Vũ Ninh và Tiểu Mã khó hiểu nhìn nhau, không biết Diệp Thiếu Dương có chủ ý gì, nhưng dù sao hắn cũng là lão đại, nếu hắn muốn chờ ở đây, thì đành phải chờ thôi.
Khoảng hai mươi phút sau, thời điểm Tiểu Mã gần như mất hết kiên nhẫn, từ lối vào Công viên giải trí, bỗng nhiên có bảy tám đứa trẻ con chạy ùa vào, nam có nữ có, đứa bé nhìn qua chừng ba bốn tuổi, đứa lớn thì bảy tám tuổi, một đám ríu rít đi tới, sau khi vào Công viên, từng đứa tản ra, chạy về những phía khác nhau.
“Quái, tối mịt thế này rồi sao có nhiều trẻ con đến đây chơi?” Tiểu Mã gãi gãi đầu, hỏi.
Trang Vũ Ninh suy đoán “Có thể là từ nhà trẻ nào đó quanh đây? Mới vừa tan học, cho nên cùng nhau qua đây chơi?”
“Cô nghĩ nhà trẻ nào tan học vào giờ này...” Tiểu Mã nói, “chẳng lẽ là lớp học bổ túc gì đó.”
Trang Vũ Ninh gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, ánh mắt lướt trên người đám trẻ con, từng đứa một, nói “Tất cả đều là trẻ nhỏ, đến một người lớn cũng không có, thực quá nguy hiểm, người nhà bọn chúng cũng yên tâm vậy sao...”
Vòng quay ma thiên luân, Đại phong xa lập tức khởi động, mấy đứa nhỏ hơn thì chơi vòng quay ngựa gỗ, chẳng mấy chốc Công viên giải trí đã tràn ngập tiếng cười của trẻ nhỏ.
Một bé gái khoảng bốn năm tuổi, tóc buộc hai bên, e dè đi đến trước đình hóng mát, nghiêng đầu nhìn Trang Vũ Ninh, nói “Tỷ tỷ, có thể chơi bập bênh với em hay không, một mình em chơi không được.”
“Được a.” Trang Vũ Ninh thấy đứa nhỏ này đáng yêu, liền vui vẻ đứng dậy, vừa mới định ra khỏi tiểu đình, Diệp Thiếu Dương từ phía sau lập tức kéo cô lại, nói “Cô muốn đi thật à?”
Trang Vũ Ninh khó hiểu nói “Vì sao không được, ngồi im một chỗ buồn lắm, tôi đưa bé đi chơi một lát.”
Diệp Thiếu Dương cười, “Nói cho các người hay, bọn chúng đã tới nửa ngày, các người không phát hiện có gì đó không thích hợp sao?”
Trang Vũ Ninh cùng Tiểu Mã liếc mắt nhìn nhau, đều lắc đầu.
“Rất bình thường a, không đúng chỗ nào?” Tiểu Mã gãi gãi sau gáy, nói.
Cô bé kia thấy Diệp Thiếu Dương không cho Trang Vũ Ninh đi, tiến tới, tức giận nhìn hắn chằm chằm, nói “Bằng không ca ca chơi với em đi.”
Diệp Thiếu Dương cười, “Được a, chơi cái gì?”
“Chơi cái gì cũng được, đi thôi.” Cô bé đi tới tóm lấy tay hắn, dùng sức kéo ra ngoài, kết quả không hề nhúc nhích, Diệp Thiếu Dương chỉ nhìn nó, cười nhạt.
Cô bé đột nhiên hoảng hốt, lộ vẻ sợ hãi, chạy một mạch khỏi đình hóng mát, không quay đầu lại.
Diệp Thiếu Dương tiếp tục đề tài vừa rồi, nói “Hai người vẫn chưa nhìn ra vấn đề ở đâu sao?”
Tiểu Mã và Trang Vũ Ninh vẫn lắc đầu.
Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một hồi liền minh bạch, bình thường những nơi rõ ràng nhất, dễ dàng bị người ta bỏ qua, lập tức lần lượt nhìn hai người, nói “Chẳng lẽ các người không để ý, mấy trò chơi trẻ con này căn bản không có ai điều khiển, tự mình chuyển động sao?”
Những lời này giống như sét đánh ngang tai, hai người Tiểu Mã tức khắc hoá đá, một lát sau, quay đầu nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện mấy trò vòng quay ma thiên luân, đại phong xa... căn bản không có người thao tác, mà tự mình vận hành!
Còn cô bé vừa bị Diệp Thiếu Dương dọa chạy đi, vì không tìm được người chơi bập bênh cùng, nên một mình trèo lên vòng quay ngựa gỗ, nó vừa ngồi lên, trò chơi lập tức khởi động, bắt đầu xoay tròn……
Diệp Thiếu Dương nói “Hiện giờ đã rõ chưa?”
Tiểu Mã hít sâu một hơi, run rẩy nói “Chẳng lẽ có quỷ giúp bọn chúng?”
Diệp Thiếu Dương hoàn toàn vô ngữ, mắng “Cậu ăn nhiều đầu heo quá hay sao, lấy đâu ra quỷ hồn trợ giúp, bọn chúng chính là quỷ đó!”
Tiểu Mã lập tức nghẹn họng, mắt mở trừng trừng, miệng lắp bắp, nói không nên lời.
Trang Vũ Ninh sợ tới mức ngã phịch xuống ghế băng, nói “Không thể nào a, nhiều trẻ con như vậy, chẳng lẽ đều là quỷ?”
“Cô nghĩ sao hả?”
Trang Vũ Ninh giật mình, nói “Không phải người thường sẽ không nhìn thấy quỷ sao, chẳng lẽ... là do vừa rồi tôi phun nước đó lên mắt……”
Diệp Thiếu Dương lấy ra một bình xịt nhỏ, đưa cho cô, nói: “Cô phun cái này vào mắt rồi nhìn thử xem sao.”
“Đây là gì?”
“Thảo quả tương, có thể nhìn thấy chân thân của quỷ.”
Trang Vũ Ninh do dự một chút, hít sâu một hơi, cầm chiếc bình nhỏ đưa tới trước mặt, phun lên hai mắt một chút, Tiểu Mã cũng vội vàng giành lấy, phun một lượt, mở to hai mắt nhìn về phía lũ trẻ đó lần nữa, ngay lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi đến mức ba hồn bảy phách đều bay đi đâu hết.
Đám trẻ con đang chơi đùa đó, phần lớn đều đã thay đổi hình dạng: mấy em bé ngồi trên đu quay, một đứa đầu vỡ toác, theo vòng quay xoay tròn, óc trắng từ trong hộp sọ không ngừng trào ra, theo khuôn mặt chảy xuống.
Tiểu Mã suy đoán, chắc nó đã bị thứ gì đập vỡ sọ mà chết, bên cạnh là một đứa toàn thân sưng vù, hai con ngươi lòi ra bên ngoài, theo vòng quay nhấp nhô lên xuống, không ngừng rung rinh……
Hai đứa đang chơi trò lái xe, một đứa trước ngực lõm vào một hố, hai cánh tay bị biến dạng vẫn có thể nắm chặt tay lái, cho xe va chạm với xe của đối thủ, tiếng cười thích thú vang lên ồn ã.
Chỉ có một bé gái nhìn qua cũng giống như người thường, hai người Tiểu Mã dán mắt nhìn theo vòng quay ngựa gỗ đang xoay tròn, bất chợt phát hiện trên cổ nó có một vệt máu, xem chừng là vết cắt trí mạng.
Trước giờ Trang Vũ Ninh chưa từng gặp qua mấy trường hợp này, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, run lên bần bật, nép bên người Diệp Thiếu Dương, ôm chặt tay hắn, trông như sắp té xỉu đến nơi.
Tiểu Mã cũng không khá hơn là mấy, trong lòng vừa kinh vừa sợ, lẩm bẩm nói “Thật sự đều là tiểu quỷ a, hiện tại chúng ta nhìn thấy…… đều là bộ dáng của bọn chúng trước khi chết sao?”
“Cậu nói đi?” Diệp Thiếu Dương cười nhạt.
Tiểu Mã giật mình, nói “Nhưng…… vì sao đám tiểu quỷ này đều là đột tử, chuyện này cũng quá trùng hợp nha.”
“Đi bệnh viện đâu phải chỉ có người bệnh,” Diệp Thiếu Dương trợn mắt, “Nếu không phải chết yểu, trẻ con cũng trưởng thành, sẽ không biến thành tiểu quỷ.”
“Không phải, ý tôi là…… trẻ con bị chết yểu, phần lớn đều do nhiễm bệnh, nhưng đám trẻ này không phải bị đập chết, thì cũng là……” ánh mắt Tiểu Mã chuyển qua tiểu quỷ toàn thân sưng vù kia, thân thể nó giống như cục bột làm bánh bao lên men, “Nó bị chết đuối phải không? Vì sao không có đứa nào bị bệnh mà chết?”
Diệp Thiếu Dương vô ngữ, đành phải giải thích “Nhiễm bệnh chết đã sớm đi đầu thai, chỉ có những đứa bị đột tử mới có thể lưu lại Âm Ty, đi thôi, tôi đưa cậu đi hỏi chúng sẽ rõ.” Nói xong đứng lên đi về phía kia tiểu nữ quỷ kia.
Trang Vũ Ninh lập tức ôm lấy cánh tay hắn, khẩn cầu: “Thiếu Dương ca... huynh cứ việc ở đây hỏi được rồi, tôi…… không dám qua đó đâu.”
Diệp Thiếu Dương cười nói “Chẳng phải lúc trước cô còn muốn đi chơi bập bênh với nó sao? Bây giờ lại sợ à?”
Trang Vũ Ninh run run như sắp khóc. “Lúc trước tôi không biết nó là quỷ a, Thiếu Dương ca, xin huynh đừng có hù tôi nữa.”
“Không sao, có tôi ở đây, không có con quỷ nào có thể hại cô đâu, tôi phải qua đó hỏi nó chút tình hình, đây là công việc chính ngày hôm nay, nếu cô sợ thì cứ ở lại đây.”
Trang Vũ Ninh do dự một chút, cuối cùng vẫn đứng dậy, nắm chặt tay hắn, lững thững đi về phía trước.
Tiểu Mã thấy cô nắm tay Diệp Thiếu Dương, vừa hâm mộ vừa pha chút ganh tị, nói “Thật ra, cô ôm tay tôi cũng thế thôi, tiểu quỷ không dám chọc Tiểu Mã này đâu……”
Diệp Thiếu Dương đi đến trước vòng quay ngựa gỗ, hướng cô bé kia, nói “Tiểu muội muội, qua đây...qua đây, ca ca có chút việc muốn hỏi muội, trả lời sẽ có thưởng.”
Tiểu Mã đứng bên cạnh lau mồ hôi, nói thầm “Sao mà giống như mẹ mìn lừa trẻ con thế nhỉ……”
Trên mặt cô bé không chút phản ứng, nhưng vẫn đưa tay lên, vòng quay ngựa gỗ đột nhiên dừng lại, con ngựa cô bé đang ngồi vừa lúc ngừng lại ngay trước mặt Diệp Thiếu Dương.
Tiểu Mã muốn thể hiện trước mặt Trang Vũ Ninh, cố kìm nén cảm giác sợ sệt, cất tiếng hỏi cô bé kia “Bé con, chết như thế nào hả?”
Hai con ngươi trong vắt của cô bé lập tức trở nên đỏ ngầu, trừng mắt lườm Tiểu Mã, biểu tình có chút giữ tợn, làm Tiểu Mã sợ tới mức liên tục lui về phía sau, quay sang nhìn Diệp Thiếu Dương cầu cứu.
Diệp Thiếu Dương nâng tay lên, phất phất mấy cái trước mặt cô bé, xua tan quỷ khí, lúc này nó mới khôi phục lại bộ dáng bình thường. Diệp Thiếu Dương quay đầu mắng Tiểu Mã “Cậu hỏi loạn cái gì thế!”
“Sao lại là hỏi loạn?” Tiểu Mã tỏ vẻ khó hiểu, “Chẳng phải cậu vẫn thường hỏi vậy sao?”
“Tôi là pháp sư, tôi hỏi là để giải quyết oan tình, còn cậu hỏi thì là trêu đùa!” Diệp Thiếu Dương dừng lại một chút, nói, “Nhớ kỹ, đối với quỷ hồn xa lạ chết do đột tử, một không hỏi sinh tử, hai không hỏi oan tình, bằng không sẽ kích phát lệ khí của nó, khiến nó rơi vào trạng thái điên cuồng!”
Tiểu Mã xấu hổ cười cười, vốn định thể hiện một chút trước mặt nữ thần, kết quả vừa mới mở miệng đã bị dội nước lạnh, trong lòng ấm ức.
Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn cô bé, gãi gãi đầu, “Dù sao cậu ta cũng đã hỏi, em nên trả lời một chút chứ, vì sao lại chết?”
Cô bé nghe xong, hai tay nâng cằm mình lên, hướng về phía trước, đến khi nâng đến mau 90 độ, giữa đầu và thân thể chỉ còn dính một lớp da trên cổ, bên trong máu tươi đầm đìa.
Trang Vũ Ninh vừa trông thấy, lập tức toàn thân run rẩy, nép ra phía sau Diệp Thiếu Dương, hai tay bấu chặt vai hắn.
“Ái……” Tư thế này, làm Diệp Thiếu Dương cảm thấy thực ái ngại.
“Em bị cha dượng giết hại, nhưng hắn đã tìm cách tránh được sự trừng trị của pháp luật nhân gian, khiến cảnh sát cho rằng em bị người khác giết, cho nên em không đi luân hồi, chính là để chờ sau khi hắn chết, đến Điện Diêm Vương đối chứng, em muốn tận mắt nhìn thấy hắn xuống Địa Ngục!” Nói đến đây, trong mắt cô bé một lần nữa xuất hiện hai luồng huyết sắc.
Tiểu Mã thở dài nói “Thật là đáng thương a.”
Diệp Thiếu Dương đã từng thấy qua nhiều chuyện như vậy, nhìn cô bé, hỏi “Em thường xuyên tới đây à?”
Huyết khí trong mắt cô bé đã tan đi, lại trở về bộ dáng ngây thơ dễ thương, ngẩng đầu lên, nở một nụ cười, lộ ra hai cái cửa đáng yêu. “Đại pháp sư đừng trách cứ tụi em nha, bọn em không có việc gì làm nên mới lên đây chơi, một tuần chỉ tới hai ngày, chơi một lúc sẽ về, nhiều nhất là nửa canh giờ.”
Diệp Thiếu Dương cười cười, từ trong túi lấy ra cái móng quỷ, trong màn đêm, móng quỷ lập loè ánh huỳnh quang màu xanh biếc. “Giúp ta nhìn xem, em đã thấy qua chủ nhân của chiếc móng này bao giờ chưa?”
Cô bé đón lấy cái móng, đưa lên mũi ngửi, nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, “Mùi vị rất quen thuộc, khẳng định đã gặp qua, nhưng không chắc là gặp ở đâu, em có thể đưa cho mấy bạn khác xem, được không?”
Diệp Thiếu Dương gật đầu, “Giúp đỡ một chút, lát nữa ta sẽ đốt thêm nhiều tiền giấy cho em.”
Cô bé lập tức vui vẻ gật đầu, cầm trong tay chiếc móng quỷ, chạy tung tăng về phía các bạn.
“Thân thế thật là đáng thương……” Trang Vũ Ninh cuối cùng cũng bớt sợ, nhìn theo bóng dáng bé nhỏ lẻ loi của cô bé, nói.
“Chẳng phải nó đã thành quỷ ư, vì sao vẫn trông như một đứa trẻ con?”
Diệp Thiếu Dương giải thích “Người sau khi chết, hết thảy hình ảnh đều dừng lại ở thời điểm tử vong, cho đến khi uống canh Mạnh Bà, cô bé này vẫn chưa uống canh Mạnh Bà, cho nên vẫn duy trì thiên tính của một đứa trẻ bảy tám tuổi, mấy đứa kia cũng giống như vậy, cho nên mới đến Công viên giải trí chơi đùa.”
Một đứa trẻ mặc quần khá cầu kỳ, tay cầm một con chuồn chuồn làm bằng lá trúc, từ bên người bọn họ vụt qua nhanh như chớp.
“Đứa bé này e là đã chết rất nhiều năm,” Trang Vũ Ninh khó hiểu hỏi, “Làm quỷ lâu như vậy, vì sao vẫn còn tâm tính của trẻ con?”
Diệp Thiếu Dương giải thích “Tâm tính của quỷ, sẽ không thay đổi theo tu vi hay quỷ linh.”
Tiểu Mã cau mày nói “Tôi còn một vấn đề, Tiểu Diệp Tử...chẳng phải lúc trước cậu đã nói, người sau khi chết, hồn phách nhất thiết phải xuống Âm Ty báo danh, không thể lưu lại trên nhân gian đó sao, vì sao đám tiểu quỷ này có thể lưu tại nhân gian, lại còn có thể tụ tập chơi đùa trong Công viên giải trí, đúng là quá khủng a?”
“Bọn chúng không lưu lại nhân gian,” Diệp Thiếu Dương nhìn đám tiểu quỷ đang chơi đùa vui vẻ kia, bất giác thở dài, nói “Bọn chúng đều bị đột tử, kẻ hại chết bọn chúng đã dùng cách lách luật, tránh được sự trừng phạt trên nhân gian, tuy nói những oan tình này Phán quan đều biết rõ, kẻ thủ ác sau khi chết sẽ phải thanh toán món nợ, nhưng có một số chi tiết, quỷ thần cũng không biết, phải thẩm vấn đương sự trước công đường.
Tuy nhiên do kẻ làm hại bọn chúng dương thọ chưa hết, Diêm Vương cũng không thể tùy tiện câu hồn, cho nên đám tiểu quỷ này tạm thời không vào luân hồi, một số ở lại Âm Phủ làm tạp dịch, chờ đến khi kẻ thù chết đi, còn có một số hận thù quá sâu, giống như cô bé vừa rồi, phải chờ đến khi cha dượng chết xuống dưới đó, tận mắt thấy hắn chịu nhục hình, mới có thể an tâm đi đầu thai……
Dựa theo quy củ, quỷ hồn sau khi vào luân hồi, trong ngày giỗ của mình, hay vào quỷ tiết (tháng 7 Âm Lịch) có thể hoàn dương một ngày, trước 12 giờ đêm sẽ trở về. Đám tiểu quỷ đó trên người không có lệ khí, sẽ không đả thương người, mỗi tuần một hai ngày vào buổi tối, có thể lên dương gian chơi một lúc, đây cũng được xem như pháp ngoại khai ân, đám tiểu quỷ này bản tính trẻ con, tới Công viên giải trí chơi cũng rất bình thường.”
Trang Vũ Ninh cảm khái nói “Luật pháp dưới Âm Phủ, thì ra lại có tình người như vậy……”
Diệp Thiếu Dương nói “Đúng ra mà nói, thực sự rất nghiêm khắc, bất quá một mắt nhắm một mắt mở cho qua mà thôi.”
Trong lúc nói chuyện, cô bé kia đã triệu tập các bạn lại thành một nhóm, lần lượt cho bọn chúng xem chiếc móng quỷ, sau đó thảo luận mấy câu, tiếp đó cô bé kia dẫn đầu cả nhóm, đi qua bên này.
(Hết chương)
Nhận xét
Đăng nhận xét