Chương 470-471

ĐẠI MINH THIÊN TỬ
(Sùng Trinh hoàng đế)

“Tam Nương đâu rồi?” Diệp Thiếu Dương hỏi Diệp Tiểu Manh.

“Ở nhà ta, ta đã sắp xếp cho bà ấy một gian phòng, bà ấy rất thành thật, nhưng cứ ngồi yên một chỗ không nhúc nhích, mẹ ta đang chăm sóc bà ấy.”

Diệp Tiểu Manh dừng lại một chút, nói: “Cha ta cùng ba vị thôn trưởng kia chia nhau làm việc, ai nấy đều đi khắp bốn thôn, đã gặp  rất nhiều người, có thể loại bỏ được không ít, cho nên thực không uổng công, có một số không gặp được, đều phải tra xét, ba vị thôn trưởng kia cũng đang cố gắng, hẳn là sẽ không bỏ sót, có không ít người ra ngoài làm công, Tưởng cảnh sát cũng thông qua hệ thống cảnh sát điều tra, cơ bản đều có thể tra được tin tức, xác nhận những người này còn sống.”

Diệp Thiếu Dương nghe vậy, không yên tâm hỏi Tưởng Kiến Hoa: “Ông điều tra như thế nào?”

“Đầu tiên là gọi điện thoại xác minh, điện thoại không ai nhận, sẽ kiểm tra thông tin trên di động cùng thẻ ngân hàng, xem có ký lục giao dịch hay không, ngoài ra còn thông tin thuê phòng tại khách sạn...mạng lưới thông tin rộng khắp cả nước, con kiến cũng không để lọt.” Tưởng Kiến Hoa cười nói.

Diệp Thiếu Dương vô ngữ, cảnh sát làm việc đúng là rất hiệu quả, bất quá từ điểm này cũng có thể đoán ra, chức vị của Tưởng Kiến Hoa hẳn là không thấp, một viên cảnh sát bình thường, chỉ bằng một câu nói đã có thể sử dụng tài nguyên của cục cảnh sát, chỉ e cũng không mấy dễ dàng.

Tưởng Kiến Hoa nói tiếp: “Tra không được thông tin, hơn nữa trước khi nạn hạn hán phát sinh tổng cộng có 4 người mất tích, một người là thiếu nữ vị thành niên, giận dỗi người thân, bỏ nhà trốn đi, đến giờ vẫn chưa quay về. Một người khác là lão nhân bị mắc bệnh si khờ, cũng đã mất tích. Còn có một người vợ, sau khi cãi nhau với chồng mình thì bỏ nhà đi, không chút manh mối.

Tôi nghi ngờ nhất chính là nhà này, bởi thiếu nữ kia hay lão niên bị bệnh si khờ đều tra được thông tin còn có thể lý giải, nhưng người phụ nữ này hoàn toàn tra không được ký lục mua vé xe lửa, cũng không có thông tin thuê phòng khách sạn, việc này có chút kỳ quái.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Chẳng phải ông mới nói có tất cả bốn người sao, còn một người nữa đâu?”

“Còn một người nữa là nam giới, chính hàng xóm nhà nữ nhân này, cũng bỏ đi đâu xuống không rõ tung tích.”

“Đậu má...” Diệp Thiếu Dương trong đầu nảy ra một ý nghĩ đen tối. “Quái vật gây hạn hán không tìm được, lại còn tra ra một cuộc tình tay ba sao ....”

Tưởng Kiến Hoa nói: “Chồng người phụ nữa bị mất tích sau một tháng đã báo án, cảnh sát cũng đã điều tra qua, bất quá bởi vì bỏ đi cùng người khác, nên chắc chắn sẽ giấu diếm hành tung, nên không thể kết thành án kiện hình sự để điều tra.”

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm nói: “Nếu mấy người mất tích là do quái vật gây hạn hán, tất nhiên không được tính là án kiện hình sự, đặc biệt là vụ bỏ nhà ra đi này.”

Tưởng Kiến Hoa gật đầu nói: “Các người chỉ cần tìm ra quái vật gây hạn hán là được, nếu thực sự kết thành án kiện hình sự, sẽ có người tới xử lý.”

Diệp Tiểu Manh nghe xong câu chuyện, nói với Diệp Thiếu Dương: “Ngươi hiểu biết mấy việc này lắm mà, ngươi nghĩ đi, có biện pháp nào tìm ra thi sát trong mấy nhà đó không, Tưởng cảnh sát tưởng vận dụng thủ đoạn trinh sát, tra xét từ thân quyến của người bị mất tích, nhưng như vậy sẽ tốn tương đối thời gian, mà chưa chắc đã hữu dụng.”

Diệp Thiếu Dương suy tính một hồi , phân tích cho bọn họ nghe: Nếu mấy người mất tích này đã tử vong, biến thành quái vật gây hạn hán, thì khẳng định còn ở trong thôn, nếu chết ở nơi khác rồi biến thành Hạn Bạt, thì nơi đó phải có nạn hạn hán, sẽ không ảnh hưởng về đến quê nhà.

Từ đó suy ra: Nếu người chết ở trong thôn, người nhà không có lý nào lại không biết, nếu công bố bọn họ mất tích, nhưng không hạ táng, chỉ có một loại khả năng: chôn trộm ở một nơi nào đó.

“Nếu thật như vậy, thì bất kỳ nơi nào cũng đều có khả năng, điều tra cũng vô dụng, đây cũng không phải án kiện hình sự, không thể bắt nhiều người tiến hành thẩm vấn như vậy.” Diệp Thiếu Dương nói, huống chi dù có thẩm vấn bọn họ cũng sẽ không nói thật.

Hai người Diệp Tiểu Manh gật đầu, việc này bọn họ đã sớm nghĩ tới.

“Hiện tại toàn bộ Núi đầu trâu đều bị một trận pháp vô danh phong ấn, không thể cảm nhận được bất kỳ tà khí nào, bao gồm cả thi khí, bằng không phải đi tìm khắp nơi một lượt, tìm kiếm thi khí, là ok……”

Diệp Tiểu Manh nghe hắn nói xong, vội nói: “Ý của ngươi là, phải tìm cách phá bỏ trận pháp phong ấn?”

“Tôi đã có kế hoạch, phía trước căn bản liền không biết phong ấn là chuyện như thế nào, không thể nào xuống tay, hiện tại có điểm ý tưởng.” Diệp Thiếu Dương xua xua tay nói, “Chuyện này chính tôi sẽ đi làm, không thể nói trước.”

Diệp Tiểu Manh nóng lòng nói: “Vậy ngươi nói đi, rốt cuộc ngươi có cách nào tìm được quái vật gây hạn hán hay không?!”

“Có cách, vào ban đêm quái vật gây hạn hán sẽ gánh nước cho gia đình của mình, tránh cho người nhà chết khát, nhưng nếu nó bị người nhà hại chết, khẳng định sẽ không gánh nước, tuy nhiên trong nhà của quái vật gây hạn hán, tuyệt đối sẽ không bị khô hạn.

Đây là một loại thi linh cảm ứng, có quan hệ với phong thuỷ, thực khó mà giải thích, nên sẽ không nói nhiều, nhưng chúng ta có thể lợi dụng điểm này, tìm ba người đến nhà bọn họ, đặt thùng nước trong viện, đánh dấu mực nước, chờ qua một hai canh giờ, nếu mực nước giảm xuống, chứng tỏ nước đã bị quái vật gây hạn hán hấp thu, như thế là bình thường, nếu không có, nhà quái vật gây hạn hán dĩ nhiên chính là ở đó!”

Diệp Tiểu Manh giật mình, nói: “Biện pháp này hay nha!”

Tưởng Kiến Hoa cũng gật đầu nói: “Cứ làm như vậy đi, bây giờ ba người chúng ta qua đó sao?”

“Cái gì…… ba người chúng ta?” Diệp Thiếu Dương thật không muốn ngồi chờ ở nhà người khác một hai canh giờ.

Tưởng Kiến Hoa nghe thế hiểu ý hắn, liền nói: “Nếu cậu không muốn đi, tôi sẽ điều ba cảnh sát từ thị trấn qua đây, thực không thành vấn đề, nhưng vạn nhất quái vật gây hạn hán ở một trong số ba nhà đó, bọn họ có gặp nguy hiểm hay không ?”

Diệp Thiếu Dương nhìn sắc trời nói: “Hiện tại là năm giờ, mùa hè tối muộn, chúng ta chỉ cần trước khi trời tối kết thúc công việc là được, quái vật gây hạn hán ban ngày không thể ra khỏi hang ổ, chỉ có thể hoạt động vào ban đêm.”

Tưởng Kiến Hoa tạm yên lòng, tỏ ý muốn gọi người đến ngay lập tức.

“Bây giờ ngươi định làm gì?” Diệp Tiểu Manh hỏi Diệp Thiếu Dương.

“Tôi đang nghĩ xem dùng cách nào mới có thể tìm ra phong ấn, phá bỏ nó bằng cách nào, nếu không sau này bị quỷ đánh lén cũng không biết chết ra làm sao.”

Diệp Tiểu Manh cau mày gật đầu, “Cái này đúng là rất quan trọng, nhưng với pháp lực của ngươi, có thể làm được sao?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Thử thì biết.”

Diệp Tiểu Manh đương nhiên không hy vọng quá nhiều ở hắn, nói: “Vậy ngươi cứ thử đi, ta ở nhà nói chuyện với Tam Nương, bồi đắp cảm tình.”

Diệp Thiếu Dương không nói gì, hẹn với Tưởng Kiến Hoa khi nào có tin tức sẽ điện thoại thông báo, sau đó chia nhau ra hành động.

Diệp Thiếu Dương nghĩ đi nghĩ lại, chuyện này cần một người giúp đỡ, vì thế gọi điện kêu Tiểu Mã tới, gặp nhau ở đầu thôn, cùng đi tới núi Đầu Trâu.

Kể từ ngày đầu tiên vào thôn, cảm nhận được có trận pháp tồn tại, Diệp Thiếu Dương liền nghĩ cách phá giải, nhưng vẫn chưa tìm ra biện pháp nào thích hợp, qua mấy ngày suy tính, cuối cùng hắn cũng nghĩ ta một biện pháp tốt, biện pháp này kỳ thực rất đơn giản:

Đi bắt một con quỷ, tùy tiện tìm một phương hướng để đi, nếu có thể cảm nhận được có quỷ khí tồn tại, chứng tỏ nơi đó chính là ranh giới trận pháp, sau đó lấy bút vẽ lại đường đi, đi vòng quanh một lượt, có thể cảm nhận được giới hạn vị trí của quỷ khí, cũng chính là xác định được phạm vi của trận pháp.

Sau đó, dùng thuật Phân kim định huyệt kết hợp với trận pháp phong thuỷ, suy đoán ra mắt trận, rồi nghĩ cách phá giải.

Tiểu Mã nghe hắn nói xong, trợn mắt mồm kinh ngạc, “Cậu suy nghĩ mấy ngày, liền nghĩ ra biện pháp: biến quỷ thành cảnh khuyển để dùng sao?”

“Nếu không thì phải làm sao, biện pháp này tuy không ổn lắm, nhưng cũng chẳng còn cách nào hơn.” Diệp Thiếu Dương nói, “Cho dù có trận pháp tồn tại, quỷ trong vòng ba thước vẫn có thể cảm nhận được, hơn nữa một mình tôi không đủ, đến lúc đó cậu dắt quỷ đi phía trước, tôi vừa đi phía sau vừa vẽ lại toàn bộ kết cấu trận pháp, mọi việc nhất định sẽ thành.”

Tiểu Mã nói: “Nếu trận pháp bao trùm toàn bộ thị trấn, chúng ta sẽ phải đi vòng quanh thị trấn sao?”

Diệp Thiếu Dương gật đầu, nhẩm tính một chút, nói: “Vòng quanh thị trấn một vòng, tôi tính nhiều nhất cũng khoảng là 10-20 km, chưa đến một ngày là có thể đi hết.”

Tiểu Mã nghe thấy cái này con số, lập tức muốn quỵ chân ngã xuống.

“Chúng ta đi đâu bắt quỷ bây giờ, ra nghĩa trang sao?”

Diệp Thiếu Dương nghĩ một hồi, nói: “Lần này không cần, tôi trực tiếp dùng Câu hồn thuật kéo một con quỷ từ Địa Phủ lên đây, bất quá thị trấn có trận pháp phong ấn, Câu hồn thuật không sử dụng được, chúng ta ra khỏi đi thị trấn trước đã.”

Nói xong, giục Tiểu Mã lên đường, Tiểu Mã tuy không tình nguyện, cũng chỉ biết lẽo đẽo theo hắn mà thôi.

Hai người một mạch quay về núi Đầu trâu, sau khi xuống núi lại đi qua một con đường lớn, một hơi đi hết 2-3 km, Diệp Thiếu Dương cảm thấy đã đến lúc, đi đến đồng ruộng, kiếm chỗ đất bằng phẳng, trước lấy ra một chồng hoàng phiếu giấy đốt cháy, sau đó lấy từ trong túi ra một nắm tiền Ngũ Đế, bảo Tiểu Mã giúp mình cùng tìm Sùng Trinh thông bảo.

Tiểu Mã vừa tìm kiếm, vừa tò mò hỏi: “Vì sao phải là Sùng Trinh?”

“Trong 72 Ty dưới Địa Phủ phủ, Sùng Trinh Hoàng Đế phụ trách Thôi Hành Tư, chúng ta muốn bắt quỷ, phải thông báo với ông ta một câu.”

Tiểu Mã kinh ngạc đến ngây người: “Sùng Trinh Hoàng Đế!!”

Diệp Thiếu Dương trừng hắn một cái, “Có cái gì mà giật mình, Nhạc Vương gia cũng là Báo tư thần kiêm Trung hiếu tư thần đó thôi.”

Tiểu Mã hoàn toàn mờ mịt.

Chọn được sáu đồng Sùng Trinh thông bảo, Diệp Thiếu Dương vận dụng thủ pháp Văn Vương Kim Tiền Khoá, đem sáu cái đồng tiền xếp thành hình hoa mai, vẽ một đạo Câu hồn phù, ném lên trên không, miệng lầm rầm niệm: 

“Mao sơn Thiên sư Diệp Thiếu Dương, câu hồn vệ đạo, khấu thỉnh Sùng Trinh Thiên tử tạm khai Quỷ môn!”

Sùng Trinh Hoàng đế tuy đã sớm được thụ phong Âm Phủ tư thần, nhưng khi pháp sư nhắc tới ông ta, đều phải gọi là Sùng Trinh, tỏ ý kính trọng đối với vị Thiên tử cuối cùng của triều đại nhà Minh này, kính không phải với ngôi vị hoàng đế, mà là khí tiết của ông ta.

(*Mở rộng: Sùng Trinh Hoàng đế trước khi thắt cổ tự vẫn dưới gốc cây hoè ở đình Thọ Hoàng đã nói:
“Trẫm đức mỏng phận hèn, bị trời quở phạt, dẫn tới nghịch tặc kéo thẳng vào kinh sư, đều do các bề tôi hại trẫm. Trẫm chết, chẳng còn mặt mũi nào nhìn thấy tổ tông, tự vứt bỏ mũ áo, lấy tóc che mặt, để mặc cho giặc phanh thây, không thương hại tới một người dân chúng.”)

Dùng Kim Tiền Khoá câu hồn, là một loại Câu hồn lệnh của Mao Sơn, có thể câu quỷ hồn từ Địa Phủ trong vòng mười dặm.

Sau khi tấm phù bay vào “Mai hoa”, sáu đồng tiền đồng loạt lay động, không đợi linh phù thiêu hết, một đạo hư ảnh từ trong làn khói bốc lên, sau đó, lại có một hư ảnh khác chui ra, túm cổ áo quỷ hồn kia, giơ tay lên đánh, con quỷ phía trước lập tức hét lớn xin tha mạng.

Cảnh tượng quái dị này, làm hai người Diệp Thiếu Dương trợn mắt há mồm.

“Sao lại vậy?” Tiểu Mã nhìn Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương cũng không hiểu sao lại thế này, lập tức rút dây Câu Hồn, quất vào giữa hai con quỷ kia, hai quỷ hồn cảm nhận được cương khí đánh tới, lập tức tách ra.

Diệp Thiếu Dương chăm chú nhìn lại, con quỷ bị đánh là một ông lão chừng 50- 60 tuổi, trang phục nông dân, đánh người là một nam nhân trung niên, trên người quỷ khí nồng đậm, có chút tu vi.

“Đang làm cái gì thế hả, sao vừa lên đã đánh nhau?” Diệp Thiếu Dương hắng giọng hỏi hai quỷ hồn.

Ai ngờ tên quỷ trung niên kia không thèm trả lời, trừng mắt quát Diệp Thiếu Dương: “Là thằng pháp sư đui mù nào câu bổn quan tới dương gian, có chuyện gì hả?”

Mẹ kiếp, mạnh miệng quá ha. Diệp Thiếu Dương tạm thời không để ý tới hắn, hỏi quỷ hồn bị đánh kia: “Sao hắn lại đánh ngươi?”

Ông lão chắp tay vái Diệp Thiếu Dương, nói: “Dạ bẩm pháp sư, tôi là quỷ dịch ở Đông Nhạc Sơn dưới Âm Phủ, đang chờ đầu thai, vị này chính là công tào dự bị sắp được bổ nhiệm, vừa nhậm chức tạm thời đã muốn đòi tiền, tôi không có tiền cho hắn, liền bị đánh đập, vừa lúc gặp phải pháp sư câu hồn, giúp tôi làm chủ……” Nói xong quỳ trên mặt đất dập đầu lia lịa.

Tên công tào kia đập một cái vào đầu ông lão, nói: “Lão quỷ ngươi nói bậy cái gì đấy, tiền đó dùng để mua thêm quần áo cho mấy quỷ sai bọn ta, người khác đều nộp, sao ngươi lại không làm theo?” Nói xong giơ tay định đánh nữa.

Diệp Thiếu Dương huy động dây Câu Hồn, quấn lấy cổ tay hắn, dùng sức kéo mạnh một cái, khiến hắn té nhào trên mặt đất, chẳng them để ý, tiếp tục hỏi lão nhân: “Sao ngươi không tố giác hắn?”

Ông lão nói: “Tôi đã nộp cáo trạng lên tư quan, ít ngày nữa sẽ xử lý, không biết tên bá vương này làm thế nào mà biết được, bắt tôi rút cáo trạng về, tôi không chịu, hắn liền đuổi đánh tôi.” Nói xong, hai dòng nước mắt quỷ lã chã rơi xuống.

Diệp Thiếu Dương gật đầu nói: “Nếu đã nộp cáo trạng lên quan trên, vậy cứ chờ đi, cẩn thận một chút, lần sau đừng để hắn tóm được. Quay về đi.”

Ông lão sửng sốt, không ngờ mới vừa lên đã được thả đi, không dám nhiều lời, khom mình hành lễ, rồi chui vào mắt tiền tới khi tiền xuống dưới.

Diệp Thiếu Dương nắm dây Câu Hồn, kéo tên công tào đến trước mặt mình, nghiêng đầu nhìn hắn, cười nói: “Ngươi chỉ là một tên công tào, lại còn chưa được chính thức bổ nhiệm, tiền nhiệm vừa mới rút lui ngươi đã vòi tiền, tham như thế có vẻ hơi sớm đó nha.”

Công tào bị dây Câu Hồn trói tay, không thể động đậy, còn cố đấm ăn xôi, trừng mắt quát: “Ta lớn nhỏ gì cũng là âm quan, ngươi là nhân gian pháp sư, không có quyền quản ta. Hơn nữa tư quan còn chưa điều tra, sao ngươi biết ta nhất định sai!”

“Nói cũng đúng,” Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, lấy từ ba lô ra một cành gỗ đào, giơ lên trước mặt hắn, “Bất kể ngươi là ai, ta cũng có thể đánh ngươi!”

Diệp Thiếu Dương xuống tay không nặng, không có thương tổn, nhưng rất đau, công tào cuống quít hét ầm lên, “Ta là âm quan, ngươi dám đánh ta!”

Diệp Thiếu Dương lại cho hắn một quất, nhún vai nói: “Cứ đánh đó, thế nào hả?”

Nói rồi lại kéo dây Câu Hồn, lôi hắn từ dưới đất lên, dùng cành gỗ đào lại quất mạnh một cái, bắt hắn đi về phía núi Đầu trâu.

Công tào trông thì hoành tráng lắm, nhưng cốt khí chẳng có gì, ăn quất đau quá, cầu xin tha thứ. “Pháp sư, ta sai rồi, xin đừng đánh nữa, bảo gì ta cũng làm, ngài cứ nói đi, tiểu nhân sẽ làm theo, nhất định làm theo!”

Diệp Thiếu Dương cười nhạt, “Yên tâm ta không bắt ngươi làm gì đâu, chỉ là đi cùng ta một chuyến, giúp ta dò đường là được.”

Công tào nào dám từ chối, theo sự chỉ điểm của Diệp Thiếu Dương, đi về phía núi Đầu trâu.

Một mạch đi tới chân núi, quỷ khí trên người hắn đột nhiên biến mất, không chút dấu vết.

Ranh giới trận pháp, cuối cùng tìm ra được. Diệp Thiếu Dương ném một đồng tiền xuống dưới chân công tào, bảo hắn lui về phía sau vài bước, thấy quỷ khí  trên người hắn khôi phục lại như cũ, liền lệnh cho hắn đi sang bên trái, nói với Tiểu Mã: “Cậu trông chừng hắn, tốt nhất để hắn hiện ra một nửa quỷ khí, một nửa bị che lấp, từ từ dò ra ranh giới trận pháp.”

Nói xong giao cành gỗ đào cho Tiểu Mã, “Hắn không nghe lời thì cứ quất.”

Còn mình lấy sổ tay ra, dựa theo hướng đi, bắt đầu vẽ đường ranh giới, thỉnh thoảng lại ném một đồng tiền xuống dưới đất, dùng để định trận.


(Hết chương)

Nhận xét