Chương 304
TIỂU QUỶ ĐÁNH NHAU
Tuy Trang Vũ Ninh đã cố gắng tiếp nhận những tiểu quỷ đó, thế nhưng đến khi nhìn thấy một khuôn mặt khủng bố, từ sâu trong lòng cô vẫn cảm thấy sợ hãi, hơn nữa lúc này cả đám tiểu quỷ cùng nhau qua đây, cảnh tượng trước mắt nhìn cực kỳ ghê rợn, Trang Vũ Ninh sợ tới mức vùi đầu vào trong lòng ngực Diệp Thiếu Dương run rẩy.
“Ấy, đừng vậy mà...” Diệp Thiếu Dương vội lấy từ ba lô ra một lọ nước phèn chua, bảo Trang Vũ Ninh với Tiểu Mã tẩy sạch Thảo quả tương trên mắt, rồi phun Thất tinh thảo thêm lần nữa, mở to mắt nhìn, mọi thứ đều trở nên như cũ, trước mặt chỉ là một đám trẻ con bộ dáng đáng yêu nhí nhảnh.
Cuối cùng, Trang Vũ Ninh cũng nhẹ nhàng thở phào một hơi, tuy đã nhìn qua chân thân của bọn chúng, nhưng giờ đây không thấy nữa, cảm giác tâm lý cũng sẽ khá hơn một chút.
Đám trẻ đi tới trước mặt Diệp Thiếu Dương, cô bé vừa đưa lại móng quỷ cho Diệp Thiếu Dương, nói: “Đại pháp sư, bọn em đều đã ngửi qua, vật này có mùi trên người tiểu quỷ kêu A Tinh……”
Nó còn chưa dứt lời, một bé trai tóc kiểu đầu nấm cãi lại, “Không phải A Tinh, là Lão Giang, tớ nhớ rõ mùi này là của cậu ta...”
“Cậu sai rồi... là A Tinh!” cậu bé đeo kính hích nó một cái, nói.
Đầu nấm nổi giận, nói “ Nói chuyện thì nói chuyện, hích tớ làm gì!”
“Cậu nói sai, hích cậu một chút thì đã làm sao, cậu cũng đã từng hích tớ rồi còn gì.” Nói xong lại hích nó một cái.
Hai đứa lao vào đánh nhau trước mặt mấy người Diệp Thiếu Dương, có hai cô bé tiến lên khuyên can, đám tiểu quỷ còn lại đều nhao nhao, xô đẩy đùa giỡn.
Chỉ thấy cậu bé đeo kính túm chặt tóc của Đầu nấm, dùng sức lôi kéo, giận dữ giật đầu nó xuống.
“Trời ...!” Trang Vũ Ninh hoảng hốt kêu lên. Tiểu Mã cũng giật mình sửng sốt.
Diệp Thiếu Dương không hề phản ứng, khoanh tay tiếp tục xem, tự nhiên gặp cảnh tiểu quỷ đánh nhau, cũng muốn coi một chút cho biết.
Sau khi đầu bị giật xuống, thân thể Đầu nấm không những không có việc gì, ngược lại còn túm lấy vai của cậu bé đeo kính, một bàn tay cắm trong bụng nó, lúc rút ra, trong lòng bàn tay còn nắm chặt một con quả tim còn nóng hôi hổi, dùng sức bóp, máu lập tức chảy ra.
“Mau trả lại đầu cho tớ!” Cái đầu bị cậu bé đeo kính ôm mở miệng la lớn.
“Ai yo, ai yo, đừng có bóp tim của tớ, mau trả lại đây!” Cậu bé đeo kính đau đớn kêu lên.
“Cậu trả đầu cho tớ trước đã!” Đầu nấm tiếp tục bóp quả tim của nó.
“Á....trả lại tim cho tớ trước!” Cậu bé đeo kính lớn tiếng kêu la, một tay nắm chặt cái đầu, một tay chìa ra 2 ngón, dùng sức chọc vào hốc mắt của Đầu nấm, phụt một cái, con ngươi vọt ra, một dòng chất lỏng màu đỏ tuôn trào.
Đầu nấm lớn tiếng kêu lên đau đớn, lại càng xiết chặt tay bóp quả tim kia, cậu bé đeo kính cũng dùng ngón tay ngoáy qua ngoáy lại hốc mắt của nó, cả hai đều khóc lóc kêu đau ầm ĩ.
Cảnh tượng này nhìn qua vừa máu me lại quỷ dị, Trang Vũ Ninh gắt gao cau mày, cả người run lên bần bật, “Thiếu Dương ca, đây……”
“Chúng chỉ đùa giỡn mà thôi, không có việc gì đâu...”
“Chỉ là đùa giỡn sao……” Trang Vũ Ninh nhìn thảm cảnh trước mắt, thốt lên kinh hãi.
Diệp Thiếu Dương cười nói “Cô không thể dùng tình huống của con người để suy xét, quỷ có hồn thể bất diệt, bất kể thân xác chịu tổn thương thế nào đều có thể phục hồi lại như cũ, bằng không đã chẳng có thuật biến hóa.”
Trang Vũ Ninh gật đầu, trong lòng đã tiếp nhận, có điều thị giác bị kích thích quá độ, nên vẫn cảm thấy không thoải mái.
Diệp Thiếu Dương thấy tình cảnh này, bèn qua đó, ra tay cản hai đứa lại, nói “Đừng có náo loạn, nói chính sự đi!”
“Đại pháp sư đã lên tiếng, vậy thì cho qua đi!” Một tiểu quỷ dáng vẻ chững chạc đi tới, lấy lại cái đầu từ trên tay cậu bé đeo kính, đá một cái như đá bóng bay vèo ra ngoài, vòng một vòng trên không trung rồi lại bay trở về, tự động dừng trên cổ Đầu nấm.
Đầu nấm cũng nhanh chóng ném trả quả tim cho cậu bé đeo kính, hai tay ôm đầu, lắc lắc vài cái, đặt đúng vị trí, ấn mạnh một cái, vết thương loé lên một tia sáng, rồi lập tức biến mất, trơn nhẵn như chưa có gì xảy ra.
Cậu bé đeo kính cũng đặt trái tim trở lại lồng ngực, xoa xoa vài cái, cũng khôi phục như lúc ban đầu.
Hai tiểu gia hỏa này mệt nhoài nằm lăn trên mặt đất, chẳng buồn nhúc nhích.
“Mau nói ta biết, chủ nhân của móng quỷ này, rốt cuộc là ai?” Diệp Thiếu Dương đưa mắt nhìn lướt qua đám tiểu quỷ , hỏi.
“Chắc chắn là A Tinh.” Cô bé nói, “Là một con quỷ có quỷ thân trê nhân gian, nó ở gần đây thôi, hình như là bị người ta vứt bỏ, lúc trước cũng hay qua bên này chơi.”
Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt sáng ngời.
“Giờ nó ở đâu, đưa ta qua đó.” Diệp Thiếu Dương nói, “Sau khi xong việc, sẽ đốt chi mấy đứa mỗi người ba xấp tiền giấy, mười cây hương nến.”
Lũ trẻ lập tức tỏ ra vui mừng hớn hở, hai chú nhóc đang nằm lăn trên mặt đất cũng lóp ngóp bò dậy, hướng Diệp Thiếu Dương hô to “Đại pháp sư, ta đưa người đi!”
Cậu nhóc dáng vẻ chững chạc lập tức trừng mắt lườm hai đứa một cái, cau mày nói với Diệp Thiếu Dương “Nhưng đại ca Dưa Dưa vẫn chưa tới, bọn ta muốn lưu lại chờ hắn.”
Diệp Thiếu Dương cả kinh, “Dưa Dưa là ai?”
“Là lão đại của chúng ta, hắn quen biết quỷ sai, lần nào cũng là hắn đưa chúng ta lên đây, bảo chúng ta chơi ở đây, hắn còn yêu cầu chúng ta không được rời khỏi Công viên giải trí, nếu chúng ta trái lời, lần sau hắn sẽ không dẫn chúng ta lên đây nữa.”
Diệp Thiếu Dương nghe xong lời này, âm thầm gật đầu, tiểu quỷ hoàn dương, khẳng định có một đứa dẫn đầu, gia hỏa này còn biết hạn chế hành động của bọn chúng, chứng tỏ là một đứa biết quy củ. Liền hỏi “Hắn đi đâu rồi, bao giờ về?”
Cô bé bĩu môi nói “Hắn không cho bọn em ra ngoài chơi, nhưng bản thân thì lần nào cũng ra ngoài tản bộ, khoảng nửa canh giờ sẽ về, nếu Đại pháp sư không vội thì chờ một lát.”
“Biết rồi, mấy đứa cứ chơi tiếp đi.” Diệp Thiếu Dương nói xong, liền cùng hai người Tiểu Mã quay trở lại đình hóng gió, chờ tiểu quỷ tên “Dưa Dưa” kia trở về.
“A Tinh mà bọn chúng nói, là tiểu quỷ chúng ta muốn tìm sao?” Trang Vũ Ninh hỏi.
“Có khả năng, bất quá cụ thể thế nào phải gặp mặt mới biết được.” Diệp Thiếu Dương trả lời.
Trang Vũ Ninh nghĩ một hồi, hỏi “Nếu gặp thì làm sao xác nhận được, chúng ta đâu biết con quỷ mà Tiểu Oánh nuôi rốt cuộc trông thế nào, cũng không có tranh vẽ hay ảnh chụp gì đó.”
Diệp Thiếu Dương cười cười, “Tôi đương nhiên có biện pháp.”
Đợi chưa đến mười phút, một trận gió lạnh, từ bên ngoài đình hóng gió thổi tới.
“Lạnh quá a.” Tiểu Mã lập tức ôm chặt hai tay.
Diệp Thiếu Dương đứng lên, quay đầu nhìn về phía rừng cây nhỏ, khẽ cau mày, quỷ khí…… mạnh vậy sao?
Một bóng người, từ trong rừng cây lắc lư đi ra, dưới ánh trăng, có thể thấy tướng mạo của nó, là một cậu nhóc chừng sáu bảy tuổi, mặc một chiếc áo khoác màu vàng nhạt, quần vải bông, rất ra dáng đại ca cầm đầu. Diệp Thiếu Dương vừa thấy cách ăn mặc của nó, trong lòng tức khắc dấy lên một cảm giác quen thuộc, dường như đã gặp qua đâu đó?
Thằng nhóc này vừa ra đến nơi, đám tiểu quỷ kia lập tức ùa tới như ong vỡ tổ, giống như con cái nhìn thấy cha mẹ, ríu rít nói cười.
(Hết chương)
Nhận xét
Đăng nhận xét