Chương 305-306-307
TIỂU QUỶ HỒI GIA
“Dưa Dưa đại ca, sao hôm nay quay về sớm thế!”
“Dưa Dưa đại ca, để chúng ta chơi một lúc nữa đi, vừa rồi ta bị A Sinh đánh, vẫn chưa chơi được gì……”
Cả đám tiểu quỷ vây quanh nó, ríu rít tranh nhau nói.
Tiểu quỷ được gọi là “Dưa Dưa”, hai tay chắp sau lưng, chậm rãi đi tới đi lui như ông cụ non, bộ dáng nhìn qua có chút buồn cười. “Ai đánh nhau, ra đây, A Sinh, xảy ra chuyện gì?”
Đầu nấm vừa muốn mở miệng, Dưa Dưa đột nhiên khịt khịt mũi, thần sắc có chút hoảng hốt, quay đầu nhìn về phía đình hóng gió, ánh mắt dừng lại trên người Diệp Thiếu Dương, nhìn chằm chằm hắn vài giây, biểu tình đại biến, lui về phía sau hai bước, xoay người bỏ chạy.
Thấy nó chạy như vậy, Diệp Thiếu Dương đột nhiên hiểu ra, đậu má, thì ra là tiểu tử này!
“Các người chờ ở đây, tôi sẽ mau chóng quay lại!” Nói xong, Diệp Thiếu Dương triển khai Mao Sơn Lăng Không Bộ, phi thân đuổi theo.
Mấy tiểu quỷ kia thấy lão đại bỏ chạy, không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng cuống quít đuổi theo.
Công viên giải trí mặc dù có rất nhiều trò chơi, nhưng tương đối trống trải, không có tường ngăn, bản lĩnh xuyên tường của quỷ hồn không thể phát huy, Diệp Thiếu Dương truy đuổi một hơi, bám sát không rời, khoảng cách ngày càng bị thu hẹp.
Rốt cuộc, trong thời khắc tiểu quỷ sắp chạy ra khỏi Công viên, Diệp Thiếu Dương đã đuổi kịp, nhanh chóng chặn nó lại, cười lạnh, nói “Đã lâu không gặp nha.”
Dưa Dưa ngẩn ra, xoay người định chạy trở lại, mới vừa cất được vài bước, một luồng ánh sáng tím bay xẹt qua đỉnh đầu, lập tức cảm thấy áp lực cường đại, cùng lúc đó, thanh âm lạnh lùng của Diệp Thiếu Dương từ phía sau truyền đến: “Ngươi thấy ngươi chạy nhanh, hay là ta ra tay mau lẹ, có muốn thử một lần hay không?”
Dưa Dưa đành phải đứng lại, quay đầu, hướng Diệp Thiếu Dương cười hắc hắc. “Nói thế nào ngươi cũng là ân nhân cứu mạng của ta, nếu ngươi đã cứu ta, đương nhiên sẽ không giết ta.”
Bốn chữ “Ân nhân cứu mạng”, đã giúp Diệp Thiếu Dương củng cố phán đoán của mình, tiểu quỷ trước mặt này, chính là gia hoả mà ngày đó khi Lão Quách xuống Âm Ty, đã cùng Hung tâm quỷ lên đây, lúc mình bận đối phó Hung tâm quỷ, nó đã âm thầm bỏ trốn, sau đó còn nhập thân một tên cướp, khiến mình phải ra tay làm việc nghĩa.
“Đừng có dở trò lôi kéo làm quen với ta,” Diệp Thiếu Dương tay cầm dây Câu Hồn, chậm rãi đi về phía nó.
Dưa Dưa lập tức cảnh giác, lui về phía sau mấy bước, lúc này mấy tiểu đệ của nó cũng đuổi theo đến nơi, thấy cảnh tượng trước mắt, thoáng giật mình, một đứa hướng Dưa Dưa kêu to “Lão đại có ba ngàn năm tu vi, việc gì phải sợ hắn!”
Diệp Thiếu Dương vừa nghe liền cười cười, nhìn Dưa Dưa nói “Ba ngàn năm tu vi à? Là quỷ thời nhà Tần? Không đúng, Tần Quốc đến giờ cũng chỉ hơn hai ngàn năm, ba ngàn năm…… chẳng lẽ là quỷ thời nhà Thương?”
Dưa Dưa đỏ mặt xấu hổ, gãi gãi đầu nói “Diệp lão đại đừng chê cười ta, hì hì, đều là người một nhà cả a.”
“Không hơi đâu bá láp với ngươi, thành thật trả lời, rốt cuộc ngươi là cái quỷ gì hả, từ đâu tới đây, đến nhân gian có mục đích gì?”
Dưa Dưa cười hắc hắc, “Diệp lão đại đừng có nghiêm túc như vậy, ta chỉ là một con quỷ không muốn đi đầu thai chuyển thế, lang thang ở Quỷ Vực đủ rồi, tới nhân gian đi dạo mấy vòng, cũng không có việc gì to tát……”
Diệp Thiếu Dương hừ lạnh một tiếng “Vì sao Hung tâm quỷ truy đuổi ngươi đến tận bờ Nam Ấm Thuỷ Hà hả?”
“Cái này……” Dưa Dưa do dự một chút, nhìn dây Câu Hồn trong tay Diệp Thiếu Dương, biết hôm nay nếu không nói rõ ràng sẽ không thể thoát thân, nghĩ ngợi một hồi, đành phải nói thật:
“Nói cho ngươi biết cũng không sao, ta vốn là một quỷ dịch dưới Âm Ty chờ luân hồi, bởi vì ham chơi, chạy nhầm đến bờ Bắc của Ấm Thuỷ Hà, Diệp thiên sư nhất định biết ta muốn nói tới nơi nào, sau khi ta sang bờ bên kia, vì tò mò nên đi lung tung, kết quả bị một gia hỏa tóm được, bắt ta đến Thái Âm Sơn làm sai dịch, ở bên đó khoảng ba năm, công việc hàng ngày, đúng là mệt chết ta, sau này ta tìm được một cơ hội, trốn khỏi đó.
Kết quả, bọn chúng sợ ta tiết lộ bí mật của Thái Âm Sơn, nên phái Hung tâm quỷ gắt gao đuổi theo, thời khắc mấu chốt may mắn được Diệp lão đại cứu mạng, giúp ta xử lý nó. Bởi lúc trước, khi người của Thái Âm Sơn bắt ta, đã cướp đi quỷ ấn trên người ta, hơn nữa ta cũng bỏ qua thời điểm luân hồi, hiện tại không thể quay về Âm Ty, cho nên mới du đãng trên nhân gian, đợi chờ cơ hội, quay lại Thái Âm Sơn thu hồi quỷ ấn.”
Nói đến đây, ánh mắt nó bỗng sáng ngời, chắp tay bái Diệp Thiếu Dương, cười nói “Diệp lão đại thần thông quảng đại, có thể đưa ta đi Thái Âm Sơn, đoạt lại quỷ ấn hay không?”
Diệp Thiếu Dương lườm nó một cái, nói “Ngươi đừng có mơ, ngươi thật cho rằng ngươi có ba ngàn năm tu vi sao?”
Dưa Dưa đã sớm đoán được kết quả sẽ như thế này, liền nói “Ta biết ngươi không dám.”
“Dùng chiêu khích tướng với ta cũng vô dụng, thời điểm có thể đi, tự nhiên sẽ đi, hiện tại chưa phải lúc, ta không muốn mạo hiểm.”
“Hiểu rồi ...hiểu rồi, ta cũng không vội, nhân gian nhiều cảnh đẹp, cho nên…… xin Diệp lão đại cho phép ta lưu lại đây, hàng ngày ta cũng chỉ dẫn bọn chúng lên chơi, sau đó lại đưa chúng về……”
Diệp Thiếu Dương cau mày, nói “Sao ngươi lại đi cùng đám tiểu quỷ này?”
“Lúc trước khi ta còn chưa bị bắt tới Thái Âm Sơn, đã là lão đại của bọn chúng, sau khi chạy thoát, đương nhiên đi tìm bọn chúng, tiếp tục dẫn dắt a, có ta coi chừng, bọn chúng sẽ theo quy củ, không gây phiền toái, bản thân ta cũng chưa từng làm chuyện gì xấu, he he, Diẹp thiên sư, Diệp lão đại, xin hãy tha cho ta.”
Nó chưa từng làm chuyện xấu, điều này Diệp Thiếu Dương có thể cảm nhận được từ quỷ khí thuần khiết trên người nó, lần duy nhất nó nhập thân tên cướp, cũng là vì cứu người…… Điểm này Diệp Thiếu Dương không giống như mấy vị tiền bối cổ hủ, tuy ngoài miệng không nói ra, nhưng thực tế trong lòng đã không đồng tình với nhưng quy cách tác pháp lỗi thời đó.
Nghĩ một hồi, Diệp Thiếu Dương hỏi “Ngươi chạy thoát khỏi Thái Âm Sơn, mang theo bí mật gì, mà khiến cho Hung tâm quỷ kia gắt gao đuổi giết ngươi?”
“Thực chẳng có gì cả” Dưa Dưa nhún vai, “Ta chỉ là một tên tạp dịch, có thể nắm bắt được bí mật gì chứ? Chỉ là bọn chúng không yên tâm, hiện tại tám phần còn muốn phái người đuổi giết ta, chẳng qua âm dương khác biệt, bọn chúng không dám tùy tiện xông lên mà thôi.”
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, tin những gì nó là sự thật, đám người ở Thái Âm Sơn kia vẫn luôn rất thần bí, cho nên nhiều năm qua, rất ít tin tức liên quan tới bọn chúng lọt ra ngoài, bất quá……
Hắn chăm chú nhìn đạo hồng quang lúc ấn lúc hiện quanh người Dưa Dưa, nghĩ thầm nó bất quá cũng chỉ là một con lệ quỷ, bằng cách nào có thể chạy thoát khỏi Thái Âm Sơn, xem ra sự tình không đơn giản như lời nó vừa nói, nhất định nó đang che giấu chuyện gì đó.
Dưa Dưa bị hắn nhìn như vậy, thoáng chột dạ, gãi gãi chỏm tóc trên đầu, nói “Diệp thiên sư, ngươi đến đây làm gì, không phải là tới chỉ để bắt ta đấy chứ?
Câu nói này nhắc nhở Diệp Thiếu Dương, chính sự quan trọng, việc khác có thể gác lại sau hẵng nói. Vì thế đưa móng quỷ cho nó xem, đơn giản nói lại mục đích chuyến đi này của mình.
Dưa Dua ngửi chiếc móng quỷ trên tay, nói “Không sai, chính là A Tinh, ta dẫn ngươi đi tìm nó. Nhưng phải chờ một chút, để ta cho mấy đứa nhóc này xuống đó trước đã.”
“Ta cũng phải đi tìm người, lát nữa gặp nhau trước cửa Công viên giải trí. Nếu ngươi dám chạy, lần sau nhìn thấy ngươi……” Diệp Thiếu Dương nhìn nó giơ dây Câu Hồn lên doạ.
“Yên tâm đi Diệp thiên sư, chỉ cần ngươi không bắt ta đi Âm Ty, thế nào cũng được.” Nói xong vẫy vẫy tay, sau đó dẫn đám tiểu quỷ kia đi về phía rừng cây. Nhất bang quỷ hài tử lại nhảy lại nhảy, không biết ai đi đầu xướng nổi lên một bài hát “Em là táo nhỏ, trái táo nhỏ của anh……”
(Bài Trái táo nhỏ - Xiao Ping Guo của Anh Em Nhà Đũa - Chopsticks Brothers rất nổi tiếng đó nha😂.)
Diệp Thiếu Dương suýt chút thì ngã ngửa, xem ra đám tiểu quỷ này ở lâu trên nhân gian, đến thần khúc cũng thuộc luôn. Bất đắc dĩ lắc đầu, bước nhanh quay về đình hóng gió, gọi hai người Tiểu Mã, đi đến trước cổng Công viên giải trí.
Trên đường đi, đơn giản nói cho bọn họ biết qua lai lịch của Dưa Dưa, tuy nhiên không hề đề cập tới Thái Âm Sơn, đối với người thường như bọn họ mà nói, đây là một nơi xa lạ, vĩnh viễn sẽ không kết nối với nhân gian, cho nên không cần phải kể cho họ biết.
Ba người gần đến cổng Công viên giải trí, đã nghe thấy bên ngoài truyền đến giai điệu bài hát “Trái Táo Nhỏ”, trên quảng trường đối diện, mấy chục cô bác đang vặn vẹo nhún nhảy theo nhạc.
Diệp Thiếu Dương thoáng sửng sốt, cuối cùng cũng biết đám tiểu quỷ học bài hát từ đâu.
Trang Vũ Ninh tỏ ra nhạy cảm, nắm chặt cánh tay Diệp Thiếu Dương, giọng run run nói “Mấy người đó cũng là quỷ sao?”
“Cô nghĩ nhiều rồi, quỷ hồn sẽ không nghe mấy thứ nhạc này đâu.”
Tiểu Mã cũng là đủ nhàm chán, từ các bác gái bên người trải qua khi, cố ý lớn tiếng hỏi một câu “Mấy người đẹp, hơn 10h rồi, vẫn chưa nghỉ à.”
Một tiếng “Người đẹp” này khiến các cô các bác mặt mày hớn hở, một người còn nhiệt tình nói “Chúng tôi sắp thi đấu khiêu vũ trên quảng trường, muốn luyện thêm một lúc.”
Men theo mép tường Công viên giải trí đi chưa được mấy bước, Diệp Thiếu Dương liếc mắt một cái đã thấy Dưa Dưa đang đứng dưới cột điện cách đó không xa, chăm chú nhìn các bà các cô khiêu vũ, miệng i ỉ ca từ của bài hát “Trái Táo Nhỏ.”
Diệp Thiếu Dương đi tới chỗ nó, nói “Ngươi tốt xấu gì cũng là quỷ, có phẩm vị một chút được không ?”
“Sao hả, mấy người này nhảy khá đẹp a, ca từ bài hát cũng dễ nghe.” Dưa Dưa kinh ngạc nhìn hắn, một lúc sau, hiên ngang nói, “Hiện giờ ta chỉ có một nguyện vọng “nhỏ nhoi“, đó là dưới Âm Ty tử khí quá nặng, ta muốn thay đổi tình trạng này, chờ khi ta quay về Âm Ty, nhất định phải dạy cho đám quỷ hồn ở đó nhảy theo bài hát này, làm cho nó trở nên thịnh hành ở Địa Phủ.”😱😂
Diệp Thiếu Dương nghĩ đến cảnh quỷ sai lớn nhỏ dưới Âm Ty, rồi cả đám Ngưu Đầu Mã Diện cùng nhau nhún nhảy theo nhịp điệu bài “Trái Táo Nhỏ”, còn sốc hơn cả màn khiêu vũ trên quảng trường vừa rồi, trong lòng tức khắc không lạnh mà run, vội vàng xua tay nói “Đừng nha, màn nhảy múa ở quảng trường đã là một thảm họa nhân gian, ngươi để cho Âm Ty được thanh tĩnh đi.”😂
Trang Vũ Ninh với Tiểu Mã lần đầu tiên tiếp xúc với tiểu quỷ gần như vậy: có bé mập má phúng phính trông rất dễ thương, đặc biệt một đứa tóc ngắn đầu như quả dưa hấu...khiến cho Trang Vũ Ninh bật cười liên tục, muốn hỏi xem là ai đã cắt tóc cho nó, nhưng nghĩ dù sao chúng cũng là quỷ, nên không dám nói chuyện.
“A Tinh... là thế nào hả?” Diệp Thiếu Dương vừa đi vừa hỏi, hắn rất hiếu kỳ về nguồn gốc tên gọi này.
“Ta đặt cho nó đấy, trên đầu nó có đính một viên âm ngọc, luôn toả sáng, nhìn qua giống như một ngôi sao, nên ta gọi nó là A Tinh.” Dưa Dưa đắc ý nói.
Trên đầu có âm ngọc…… Diệp Thiếu Dương trầm mặc suy nghĩ, không còn nghi ngờ gì nữa, nhất định là bị người làm phép nuôi dưỡng tiểu quỷ.
Dưa Dưa dẫn bọn họ xuyên qua khu dân cư, đi tới một toà nhà cũ nát, trèo một mạch lên tận tầng cao nhất, ô cửa sổ trên mái nhà có dựa một chiếc thang cũ bằng gỗ.
“Tiểu quỷ đó, ở trên này sao?” Diệp Thiếu Dương hỏi.
Dưa Dưa gật đầu, nhảy trước lên sân thượng, rồi mới gọi bọn họ theo sau.
Diệp Thiếu Dương trèo thang gỗ lên trước, sau đó kéo Trang Vũ Ninh, cuối cùng là Tiểu Mã lên. Sân thượng vừa nhìn đã thấy trống không, tuy nhiên Diệp Thiếu Dương tức khắc cảm giác được một cỗ quỷ khí nồng đậm, từ hướng nào đó truyền đến, quay đầu lại nhìn, ánh mắt dừng trên một ống khói cao cao.
Lúc này không cần Dưa Dưa xác nhận, Diệp Thiếu Dương trực tiếp nhảy lên đó, cúi người nhìn xuống, phía dưới ống khói mắc kẹt một tượng hình người màu nâu đỏ, đây chính là linh thân của Quỷ Đồng - Cổ Mạn Đồng!
Diệp Thiếu Dương quay mặt nhìn sang hai bên, lập tức hiểu ra: Cổ Mạn Đồng dù sao cũng là vật thật, tốt nhất tìm được nơi nào đó ẩn nấp, vì nếu bị người phát hiện, sẽ không tránh khỏi phiền phức, mà ống khói cao cao này đúng là nơi thích hợp nhất, trừ phi ống khói bị tắc, nếu không tuyệt đối sẽ không có người cố tình chui vào ống khói.
Tại tiểu khu có ít người qua lại này, nơi đây được coi là tuyệt đối an toàn. Bất quá quỷ hồn không thể vác linh thân của chính mình, dường như đã có người giúp đỡ, cho nên Diệp Thiếu Dương suy đoán, việc này nhất định là do Dưa Dưa làm.
Diệp Thiếu Dương vươn tay, cầm lấy Cổ Mạn Đồng, lúc này, Cổ Mạn Đồng bất ngờ mở miệng, phun ra một làn khói trắng, dần dần hội tụ thành một mặt quỷ dữ tợn, nhìn về phía Diệp Thiếu Dương, phát ra tiếng cười khủng bố.
Dưa Dưa nghe được tiếng nó, cảm thấy nực cười, hừ một tiếng, nói thầm “Đồ ngốc, với tu vi vớ vẩn này của ngươi còn muốn hù dọa Thiên sư, có chết một ngàn lần cũng đáng.”
Diệp Thiếu Dương vươn tay ra, nhẹ nhàng búng một cái lên mặt quỷ, mặt quỷ lập tức tan rã, hóa thành khói trắng, chui tọt vào Cổ Mạn Đồng không chịu ra.
Diệp Thiếu Dương thấy vậy mà buồn cười, tiểu quỷ này đúng là thiện tu, dường như chẳng có chút tu vi nào, hơn nữa cũng tương đối biết điều, linh thân bị mình xâm phạm, cũng không định gây thương tổn đến mình, chỉ muốn dùng bộ dáng khủng bố để doạ mình dọa bỏ đi mà thôi. Lập tức dùng hai tay nhấc Cổ Mạn Đồng lên, quay trở lại sân thượng, nhẹ nhàng đặt nó xuống mặt đất.
Tiểu Mã với Trang Vũ Ninh vội bước tới xem, dưới ánh trăng cẩn thận quan sát con Cổ Mạn Đồng bằng gỗ này, kích thước tương đương với đứa bé 1 tuổi, dáng vẻ đang ngồi, hai tay chắp lại trước ngực, ngũ quan được điêu khắc trông thực ngây thơ, khuôn mặt tươi cười, vị trí gáy của nó, được khảm một viên ngọc thạch đang loé sáng.
“Không sai, đây là Cổ Mạn Đồng, giống như con của tôi……” Trang Vũ Ninh thoáng kích động nói.
Dưa Dưa tiến lên gõ một cái lên đầu Cổ Mạn Đồng, nói “A Tinh, xuất hiện đi, có người tìm ngươi.”
Đợi một hồi, Cổ Mạn Đồng vẫn không hề có chút động tĩnh gì.
Dưa Dưa gãi đầu, nói “Gia hỏa này rất nhát gan, có chút sợ người, để ta vào đó đuổi nó ra.” Nói xong thân thể nhanh chóng trở nên trong suốt.
Diệp Thiếu Dương đưa tay ngăn lại, không muốn phiền phức như vậy, quay sang nói với Cổ Mạn Đồng “Tiểu gia hỏa, là chủ nhân của ngươi - Chu Trung Oánh nhờ bọn ta tới đón ngươi về.”
Vừa dứt lời, chưa đến ba giây đồng hồ, tiếng Cổ Mạn Đồng vang lên có chút e dè sợ sệt “Thật vậy à?”
Diệp Thiếu Dương không trả lời, lấy ra mấy cái móng quỷ, đặt trên mặt đất.
Đối với đồ vật của mình, đương nhiên quỷ hồn liếc mắt một cái đã có thể nhận ra, vì thế một làn khói trắng lập tức chui từ trong Cổ Mạn Đồng ra, sau khi lăn xuống đất, hóa thành hình người, là một bé trai khoảng bốn năm tuổi, bộ dáng cũng giống như đứa trẻ bình thường, nhìn qua có vài phần đáng yêu.
Diệp Thiếu Dương để ý thấy, giữa ấn đường của nó, có một viên ngọc thạch giống hệt với cái được nạm trên Cổ Mạn Đồng, chập chờn loé sáng.
Tiểu quỷ tỏ vẻ không thể tin nổi, nhìn Diệp Thiếu Dương, kích động nói “Đúng là mụ mụ đã nhờ các người tới sao, rốt cuộc mụ mụ cũng muốn đón ta về nhà sao?”
Trang Vũ Ninh sợ nó không đồng ý, việc của mình sẽ không thể tiếp tục tiến hành, vội vàng nói “Đúng vậy, Tiểu Oánh vô cùng hối hận vì đã đuổi ngươi đi, vì tìm ngươi, còn bị tiểu quỷ khác bắt nạt, may mà vị tiên sinh trước mặt ngươi đây ra tay kịp thời, cứu được cô ấy, cô ấy liền ủy thác chúng ta tới tìm ngươi, Tiểu Oánh rất rất là nhớ ngươi a.”
Tiểu quỷ rưng rưng mở to mắt, hai dòng lệ lập tức chảy xuống đầm đìa, giống đứa trẻ bình thường, chu môi khóc rống lên, “Ta cũng nhớ mụ mụ lắm a……”
Trang Vũ Ninh nói “Ngươi nhớ cô ấy thì sao không quay về hả?”
Tiểu quỷ lắc đầu nói “Bạn trai của mụ mụ không thích ta, mụ mụ không còn cách nào mới phải vứt bỏ ta, ta không thể quay về, hu hu... ta không muốn làm mụ mụ khó xử, đành phải một mình lưu lạc bên ngoài……”
Nghe xong lời này, ba người Diệp Thiếu Dương đều cảm thấy xúc động, một con tiểu quỷ, cư nhiên lại thiện lương đơn thuần đến nhường này!
Khoé mắt Trang Vũ Ninh cũng có chút ươn ướt, cầm lòng không được đưa tay sờ lên đầu nó, kết quả chỉ sờ vào khoảng không. Khẽ giật mình, sau đó nhẹ nhàng nói “Sau này sẽ không như vậy đâu, người xấu đó đã đi rồi, mụ mụ ngươi sẽ đối đãi ngươi thật tốt, ta đưa ngươi về nhà có được không?”
Tiểu quỷ gật đầu, thân thể hóa thành một làn khói trắng, một lần nữa quay lại thân thể Cổ Mạn Đồng.
“Bao giờ mới có thể mang nó về?” Trang Vũ Ninh ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương.
“Cô ôm Cổ Mạn Đồng, mang nó về là được. Đi thôi.”
Diệp Thiếu Dương bảo Tiểu Mã và Trang Vũ Ninh xuống lầu trước, còn mình thì xoay người đối mặt Dưa Dưa.
Dưa Dưa lập tức khẩn trương, lui về phía sau một bước, nói “Diệp lão đại, ngươi không định qua cầu rút ván đấy chứ. Ta nói với ngươi rồi, quỷ ấn của ta thật sự đã bị lấy đi, dù ngươi có đưa ta xuống Âm Ty, Phán quan cũng không thu nhận đâu…… Không tin ta cùng ngươi đi một lần thử xem.”
“Tạm thời tin ngươi lần này, việc hôm nay phải cảm ơn ngươi. Bất quá…… dù sao ngươi cũng là quỷ, nhân gian không phải là nơi có thể ở lâu.” Diệp Thiếu Dương nhìn hắn, “Sớm có tính toán đi.”
“Ta biết rồi, Diệp lão đại, ta có dự tính của ta.”
“Đừng gọi ta là Lão đại.” Diệp Thiếu Dương trợn mắt, bị người khác nghe được một tên tiểu quỷ gọi mình là Lão đại, còn ra bộ dáng gì nữa.
“Hắc hắc, ngươi chính là Lão đại của ta. Lão đại... ta đi rồi, vạn nhất có người bắt nạt ta, ta sẽ đếm tìm ngươi.” Dưa Dưa nói xong, trực tiếp từ sân thượng nhảy xuống.
Diệp Thiếu Dương vô ngữ, theo thang lầu trèo xuống, hội ngộ Tiểu Mã và Trang Vũ Ninh, cùng nhau đi về phía bãi đỗ xe.
Trang Vũ Ninh hai tay ôm Cổ Mạn Đồng, nhẹ nhàng vuốt ve, nghĩ đến tiểu quỷ của mình, trong lòng chợt cảm khái không thôi.
“Miếng ngọc thạch trên đầu nó là thứ gì?” Tiểu Mã hỏi, “Tôi thấy trên đầu tiểu quỷ kia cũng có.”
Diệp Thiếu Dương giải thích “Đây là âm ngọc, dùng để định hồn. Cổ Mạn Đồng kỳ thực chính là một trận pháp loại nhỏ, dùng Dưỡng Quỷ Thuật loại bỏ lệ khí của quỷ hồn, tạo ra một nơi nó có thể cư trú, nguyên liệu làm Cổ Mạn Đồng không giống nhâu, quyết định tốc độ tụ khí tu luyện nhanh hay chậm của tiểu quỷ, viên ngọc thạch này cũng không quá ảnh hưởng.” Diệp Thiếu Dương vươn tay sờ lên ngọc thạch, “Đây là trung phẩm âm ngọc, dùng để nuôi dưỡng tiểu quỷ như vậy là đủ rồi.”
Trang Vũ Ninh nói “Chúng ta cứ đưa nó đưa về là được sao?”
“Đúng vậy, chuyện này cô đi làm đi, hỏi nó xem Hồ tiên sinh đang ở đâu, hỏi cho rõ ràng, chúng ta mới có thể tính bước kế tiếp.”
Tiểu Mã nói “Cậu gọi tiểu quỷ này ra, trực tiếp hỏi nó một hồi chẳng phải rõ ràng hơn sao?”
“Không cần phải hỏi, trước khi nó được tụ hồn, cái gì cũng không biết.” Diệp Thiếu Dương nhàn nhạt nói.
“Vì sao, lúc trước chẳng phải nó cũng là quỷ sao?” Tiểu Mã tỏ ra khó hiểu.
Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn cậu ta, “Trước khi đầu thai cậu cũng là quỷ, cậu có nhớ rõ mụ mụ của cậu lúc sinh ra cậu đã làm cái gì không hả?”
Tiểu Mã gãi gãi đầu, ”Nếu vậy thì cứ gọi nó ra đây, hỏi xem rốt cuộc Chu Trung Oánh nuôi nó để cầu cái gì, cái này chắc chắn nó phải biết a?”
Diệp Thiếu Dương nói “Tôi không nhiều chuyện như cậu, tiểu quỷ này là sinh dưỡng, không phải dùng làm việc xấu, tôi không có hứng thú hỏi thăm chuyện riêng của người ta.”
Trang Vũ Ninh cũng nói “Đúng vậy, nếu Tiểu Oánh không muốn nói, khẳng định có nguyên nhân của cô ấy, chúng ta không nên vặn hỏi, bất quá tôi suy đoán, tám phần là có liên can tới bạn trai cũ của cô ấy……”
Ô tô khởi động một hồi, Trang Vũ Ninh đột nhiên quay đầu liếc nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, khóe miệng hơi cong lên nở một nụ cười cảm khái, sau đó lại thở dài.
“Làm sao vậy?” Diệp Thiếu Dương thuận miệng hỏi.
“Quá nhiều cảm xúc.” Trang Vũ Ninh lắc lắc đầu, “Lúc trước tôi chỉ biết trên thế giới này có quỷ, nhưng chuyện xảy ra vừa rồi…… Quả thực khiến người ta giật mình kinh ngạc, cảm giác giống như đã vào một thế giới khác.”
Tiểu Mã ra dáng người từng trải, nói “Lần đầu tiên bị cậu ta đưa đi bắt quỷ, tôi cũng giống như cô, hiện tại đều đã ổn, quen rồi sẽ thấy khá hơn nhiều.”
“Có lẽ vậy, dù sao…… đời này tôi cũng không muốn quay lại Công viên giải trí đâu.” Trang Vũ Ninh âm thầm thở dài.
Trang Vũ Ninh chạy xe vào tiểu khu biệt thự nhà Chu Trung Oánh, Diệp Thiếu Dương bảo đích thân cô đưa Cổ Mạn Đồng lại cho Tiểu Oánh, còn mình không đi, dẫn theo Tiểu Mã xuống xe dạo mấy vòng.
“Đây là khu dân cư, buổi tối có cái đó không hả?” Sau khi xuống xe, Tiểu Mã nhìn quanh trái phải, buồn bực nói.
Diệp Thiếu Dương không để ý đến cậu ta, đi về phía cây ATM, đút thẻ kiểm tra số dư tài khoản, quả nhiên có thêm ba vạn đồng, đương nhiên là Chu tiên sinh chuyển khoản.
“Hai mươi hai vạn rưỡi, giờ lại thêm ba vạn đồng, không tồi...không tồi.” Diệp Thiếu Dương vui mừng phấn khởi cười âm ỉ.
“Cái đồ tham tiền.” Tiểu Mã trợn mắt. “Dù sao cậu cũng là Thiên sư, ba vạn đồng cũng coi trọng như vậy sao?!.”
“Tiền chính là để tích cóp, hơn nữa ba vạn đồng cũng không phải là ít nha.”
Hai người ngồi trong xe, đợi chốc lát, Trang Vũ Ninh đã quay lại, nói mọi việc đều thuận lợi hoàn thành, lấy từ trong túi ra một cọc nhân dân tệ đưa cho Diệp Thiếu Dương, “Đây là một vạn đồng mà lúc trước Tiểu Oánh nói, cô ấy vốn định đưa nhiều hơn, nhưng tôi không dám lấy.”
“Có thu là được rồi, dù sao cũng không phải cho tôi,” Diệp Thiếu Dương quay sang giơ giơ cọc tiền trước mặt Tiểu Mã, nói: “Có muốn không?”
“Muốn muốn, lúc trước cậu đã nói, một vạn đồng này xem như phí dịch vụ trả cho tôi……” Tiểu Mã ra vẻ đáng thương cười hì hì nhìn hắn.
Diệp Thiếu Dương ném cọc tiền cho Tiểu Mã, lặp lại câu nói mới rồi của cậu ta “Một vạn đồng cũng xem trọng vậy sao, hai ta rốt cuộc ai mới là kẻ tham tiền hả?”
“Là tôi...là tôi, hắc hắc, chim sẻ cũng là thịt, ít nhiều gì cũng là tiền mồ hôi nước mắt a.” Tiểu Mã vui mừng âm ỉ, đem cất một vạn đồng vào túi áo bên người.
“Đã hỏi được địa chỉ của Hồ tiên sinh, tại góc phố Nam Cốc, hắn có một căn nhà hai tầng, lầu một là tiệm thuốc Trung Y, dùng để che giấu tai mắt người ngoài , lầu hai là phòng khách, những người thực sự tìm hắn thỉnh tiểu quỷ, đều được tiếp đón ở lầu hai.
(Hết chương)
Nhận xét
Đăng nhận xét