Chương 489
ĐÁM CƯỚI QUỶ
Hàn huyên mấy câu, mọi người đều ngồi xuống nói chuyện...
Diệp Thiếu Dương cũng có chút xúc động, nhìn quanh mọi người, nói: “Đều là họ hàng thân thích, tôi hy vọng các người không giấu tôi, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Các người không phải đều đã chết rồi ư? Sao lại ở đây? Quỷ Tiên Thôn này rốt cuộc là nơi nào?”
Mọi người nhìn nhau, sau đó nhất chí để Phúc bá đại diện trả lời, tuy quỷ linh của ông ta không bằng bọn họ, nhưng vì mọi người đều không đầu thai, ngày thường sinh hoạt vẫn theo thứ tự trên dương gian.
“Nên nói thế nào nhỉ……” Phúc bá nghĩ nghĩ, nói, “Chúng ta phần lớn đều chết vì nạn hồng thuỷ năm đó. Sau khi chết cũng không thấy quỷ sai tới câu hồn nên trở thành cô hồn dã quỷ. Không lâu sau đó, được Tiên Nương phái người đón tới nơi này.
Quỷ Tiên thôn là do nàng dùng tiên pháp tạo thành, mỗi gian nhà đều là một động phủ được nguỵ trang, ban ngày chúng ta vào động phủ tu luyện, buổi tối mới ra ngoài sinh hoạt.
Tiên Nương cho chúng ta cơ hội tiến cử hiền tài vào vị trí quỷ tiên. Khi chúng ta đã là quỷ tiên, mỗi ngày đều được uống Vong Xuyên Thủy, ăn Oán Linh Quả, thực sự rất hạnh phúc. Tất cả đều là Tiên Nương ban cho...”
Nói xong đi về phía vách tường, Diệp Thiếu Dương lúc này mới thấy trên tường có một điện thờ, bên trong thờ phụng một thần tượng. Phúc bá cầm một nén nhang, thổi khí đốt, hoả tinh là màu xanh biếc, cắm vào lư hương.
Diệp Thiếu Dương lại gần xem, thần tượng được làm từ gỗ, ngũ quan mơ hồ, căn bản không thấy rõ tướng mạo, chỉ biết được đây là một nữ nhân mặc váy dài, tay cầm một tịnh bình giống như Quan Thế Âm Bồ Tát.
Diệp Tiểu Manh bất ngờ bắt lấy cánh tay Tam thẩm, vặn hỏi: “Con nhớ rõ người không chết vì nạn hồng thuỷ năm ấy. Người chết là do tự tử bằng khí than sau đó nửa năm.”
Tam thẩm cười, liếc qua Tam thúc nói: “Ta không tự sát, là bị Tam thúc của con hại chết. Ông ấy bắt ta tới nơi này. Lúc đầu ta cũng không muốn ở lại đây, nhưng sống một thời gian mới biết nơi này thực sự rất tốt. Tam thúc con cũng là muốn tốt cho ta, mới dẫn ta tới đây. Ở chỗ này làm quỷ tiên còn hơn ở trên nhân gian cực khổ trăm bề.”
Nói tới đây, mấy vị họ hàng kia đều gật đầu tán đồng.
Phúc bá nói: “Chúng ta khi còn là người , sinh thời cũng tích được chút phúc đức. Sau khi chết chẳng dám mong gì xa xôi.
Được ở đây làm quỷ tiên còn hơn phải chịu nỗi khổ lục đạo luân hồi.”
“Quỷ tiên?” Diệp Thiếu Dương cười nói, “Các người thành quỷ tiên hồi nào?”
Phúc bá từ trong túi lấy ra một tấm mộc bài, tỏ vẻ hài lòng nói: “Đây là quỷ bài của Tiên Nương mang từ Âm Ty lên cho chúng ta, đã đăng ký trong hồ sơ dưới Địa Phủ, đúng là phúc phận trời ban a.”
Diệp Thiếu Dương nhìn qua đã biết quỷ bài này là giả, nhưng trước mắt hắn không muốn vạch trần, vì thế hỏi Tam thúc một vấn đề: “Sao người chỉ bắt Tam thẩm mà không bắt con cái tới đây?”
Tam thúc thở dài nói: “Tiên Nương chỉ cho phép chúng ta bắt phối ngẫu tới đây thôi. Cũng tại đất đai có hạn, mấy năm gần đây người chết từ các vùng phụ cận không ngừng tiến vào. Ngày càng trở nên chật chội rồi”
Diệp Thiếu Dương nghe xong lời này, khó hiểu nói: “ Tiên Nương bảo người bắt Tam thẩm tới đây làm gì?”
Tam thúc nhìn vợ, cười : " Haha.....dĩ nhiên là để vợ chồng xxx, rồi mang quỷ thai, sinh quỷ tử cung phụng Tiên Nương.”
Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhớ tới Phúc bá là một lão già mất nết, nói: “Phúc bá ngươi……”
Phúc bá xấu hổ cười cười, “Lúc mới tới ta cũng đi tìm đối tượng, là một quả phụ ở Vương gia thôn. Ở đây, nếu đã kết hôn thì sẽ bắt phối ngẫu tới cùng. Còn độc thân thì trong vòng nửa năm phải tìm được người ưng ý kết đôi. Quá nửa năm vẫn chưa tìm được,Tiên Nương sẽ đích thân chỉ định.”
Diệp Thiếu Dương nghe xong, kinh ngạc cảm thán không thôi, trên đời lại có chuyện thế này ư? Giống như "Bồng lai tiên cảnh" chỉ có trong truyền thuyết?
Tam thẩm kéo tay Diệp Tiểu Manh nói: “Các con đã có duyên đến đây thì cứ ở lại, đừng có đi, ngàn vạn lần đừng bỏ qua cơ hội tốt này.”
Diệp Tiểu Manh kinh hãi, “Tam thẩm người có ý gì a, người muốn con chết ư.”
“Ai mà chẳng phải chết,” Tam thẩm ra bộ người từng trải, khuyên nhủ “Kia cũng chỉ là một bộ da người, sau khi chết phải qua lục đạo luân hồi, chịu nhiều thống khổ a, cứ như chúng ta có phải là tốt hơn không, làm quỷ tiên, thành bất tử .”
Diệp Thiếu Dương cười lạnh, hắn đã sớm biết được ý đồ của đám người... à quên quỷ này.
“Việc này……” Diệp Tiểu Manh nhất thời không biết nói như thế nào, tùy tiện tìm cớ, “Con không muốn kết hôn đâu, ở lại cũng vô dụng... Các gười đều là phu thê, con còn độc thân, có muốn ở lại cũng không đủ tư cách đâu.”
Tam thúc nghe thế cười rộ lên, chỉ chỉ Diệp Thiếu Dương nói: “Hai người không phải vừa đúng một cặp sao. Trai tài gái sắc, tuổi cũng tương đương, cùng nhau lưu lại kết thành phu thê, làm hàng xóm của chúng ta.”
Diệp Tiểu Manh nhất thời đỏ mặt, cúi đầu nói: “Tam thúc người nói bậy bạ cái gì thế, bọn con là anh em họ hàng gần, sao lại có thể……”
“Người chết không tính quan hệ họ hàng, nếu con cảm thấy không thoải mái thì để Tam thúc giới thiệu cho con mấy người tốt. Hiện tại cũng có vài đứa độc thân ở mấy thôn gần đây, không chừng con sẽ ưng ý.”
Diệp Tiểu Manh đứng lên, cả giận nói: “Người khác thì không nói, người chính là Tam thúc của con, người nghĩ thế nào lại muốn con chết a?”
Tam thẩm đứng dậy cười nói: “Ta hiểu suy nghĩ của con, con vẫn chưa hiểu sao, Tam thúc muốn tốt cho con thôi. Giống ta năm đó cũng khóc lóc ầm ĩ không chịu, dần dần cũng hiểu ra à.”
Mấy người họ hàng kia lại cùng nhau gật đầu, Phúc bá nói: “Nếu không phải họ hàng thì ta cũng không rủ các người ở lại một nơi tốt thế này. Chúng ta không muốn có nhiều người lạ tới, tăng nhiều cháo ít a.”
Diệp Thiếu Dương âm thầm thở dài, hắn tin là họ thực lòng. Nhưng những người ...à, phải nói là quỷ hồn này, đã mê muội nghĩ mình là quỷ tiên, cho rằng nơi đây là tiên phủ, thấy con cháu trong nhà liền rủ ở lại cùng nhau hưởng phước. Cách nghĩ này hắn hoàn toàn có thể thông cảm, rốt cuộc bọn họ cũng bị che mắt mà thôi.
Đây mới là nơi buồn chán nhất.
Lúc này, bên ngoài có tiếng kèn vang lên, càng ngày càng gần.
Tam thẩm đảo mắt, nói: “Ta quên chưa nói, tối nay có Minh hôn, ta đưa các người đi xem náo nhiệt, quay về nói chuyện sau.”
Diệp Tiểu Manh một lòng muốn thoát khỏi đây, định từ chối, nhưng Diệp Thiếu Dương gật đầu nói: “Đi xem một tí cũng không sao.” Dùng ánh mắt ra hiệu cho Diệp Tiểu Manh theo họ đi ra ngoài. Lúc này mới phát hiện hai bên sơn cốc có rất nhiều người - à lại quên... "Quỷ" mới đúng.
Diệp Thiếu Dương xem qua phát hiện ít nhất cũng có trên trăm quỷ hồn, ăn mặc hoàn toàn giống người thường, chỉ là có thể nhìn xuyên thấu cơ thể, thân đầy quỷ khí, cấp bậc ít nhất cũng là oán linh hoặc lệ quỷ.
Bình thường bên ngoài khó gặp lệ quỷ, ở chỗ này sao tụ tập nhiều như vậy, hơn nữa hành động cử chỉ đều giống với người thường, cãi cọ ồn ào chờ xem náo nhiệt. Gặp trường hợp thế này, quả thực làm Diệp Thiếu Dương suy nghĩ hỗn loạn.
(Hết chương)
Nhận xét
Đăng nhận xét