Chương 490-491

TA LÀ THIÊN SƯ COI GIỮ NHÂN GIAN

Diệp Tiểu Manh có chút khẩn trương ôm lấy cánh tay Diệp Thiếu Dương, nhẹ giọng nói: “Thiếu Dương ca, làm sao bây giờ?”

“Có tôi đây, đừng sợ...” Diệp Thiếu Dương vỗ vỗ tay cô, an ủi nói.

Từ xa bỗng vang đến tiếng kèn xô na, ngày càng gần, mọi người lui lại phía sau nhường đường, thấp thoáng thấy đội ngũ đón dâu đang đi tới, phía trước là mấy tên quỷ tốt thổi kèn mở đường, phía sau là một nam một nữ, trên người mặc đương nhiên là…… áo cưới phương Tây.

“Sao lại ăn mặc hiện đại vậy" Diệp Thiếu Dương thuận miệng hỏi.

Tam thẩm trả lời : “ Là do bọn họ báo mộng bảo người nhà đốt cho. Đều là thanh niên, mới chết chưa đầy nửa năm, đương nhiên là phải theo mốt.”

Diệp Thiếu Dương cạn lời.😵
      
Có hai đứa trẻ chừng năm sáu tuổi mặc yếm đỏ, tay cầm khay, từ hai bên đi ra. Đáng kinh ở chỗ, đám người xem náo nhiệt ai cũng nhiệt tình nhổ ra hai ba ngón tay của mình, bỏ vào khay.

“Đây là tùy lễ.” khi khay chuyển tới trước mặt, Tam thẩm cũng nhổ xuống hai ngón bỏ vào đó, “Ba mươi ngón tay quỷ, có thể đổi được hai lượng Quỷ Hà Xa.”

Mọi người đi theo tân lang tân nương về phía cuối sơn cốc. Dưới chân Thanh Thiên Quan có dựng một sân khấu, bên đó có mấy vị “Dạ Tuần Thần”, dẫn theo đám quỷ tốt đứng sau sân khấu, phong thái oai nghiêm, giống y như thật vậy. Diệp Thiếu Dương nhìn qua liền cảm thấy nực cười.

Sau khi tân lang tân nương lên đài, tiếng kèn lại ầm ĩ nổi lên, nhưng là nhạc buồn.

“Sao lại là nhạc buồn?” Diệp Tiểu Manh tò mò hỏi.

Diệp Thiếu Dương nói: “Quỷ với người không giống nhau, nhạc buồn chính là quỷ nhạc, cho quỷ nghe.”

Càng ngày càng nhiều người kéo đến trước sân khấu. Một vị lên đài, tuyên đọc tên họ, sinh thần bát tự của đôi nam nữ, cùng với nguyên nhân chết và ngày giỗ. Diệp Thiếu Dương vừa nghe thì biết, hai người đều ở thôn bên cạnh: một người bị nhiễm bệnh chết, một người bị tai nạn đột tử. Lúc còn sống không quen biết, sau khi vào Quỷ Tiên Thôn mới được mọi người tác hợp, kết Minh hôn.

Tiếp theo, chủ lễ bắt đầu tuyên đọc ý chỉ cùng lời chúc mừng của Tiên Nương, chấp thuận hai người Minh hôn. Sau đó hai người quỳ bái lẫn nhau, dâng trà, không trao đổi nhẫn, mà ghé sát mặt, hé miệng thổi một cổ quỷ khí vào miệng đối phương. Tiếp đó, một mỹ nữ mặc váy thướt tha, tay bê khay lên đài, tuyên bố Tiên Nương nương ban cho hai vị tân nhân hai phần Quỷ Hà Xa, chúc bọn họ sớm sinh quý tử.

Hai quỷ hồn vui mừng tiếp nhận. Nghi thức hoàn thành, được một đám người ồn ào đưa vào nhà. Không ít quỷ hồn theo sau quậy phá tân lang tân nương động phòng……

Diệp Thiếu Dương tận mắt nhìn thấy một màn quái đản diễn ra, cảm giác vừa buồn cười lại giật mình, bản thân không thể giải thích được.

Đột nhiên, chủ lễ gõ một tiếng phèng la, hướng hai người Diệp Thiếu Dương, cao giọng nói: “Hôm nay không chỉ có nhị vị tân nhân đại hôn, Quỷ Tiên Thôn chúng ta còn nghênh đón hai vị khách đặc biệt. Bọn họ là đều pháp sư trên nhân gian, trong đó có một vị cô nương rất xinh đẹp. Xem đám độc thân mấy người ai có bản lĩnh giữ nàng ở lại, lấy về làm người nâng khăn sửa túi.... ……”

Mọi ánh mắt quỷ đều hướng về phía Diệp Tiểu Manh, không ít nam quỷ trẻ tuổi mắt phóng lục quang, vọt tới trước mặt, hì hì cười với cô😱

Diệp Tiểu Manh nắm chặt cánh tay Diệp Thiếu Dương, không dám động thủ. Dù có chút pháp thuật, nhưng pháp lực của cô chỉ đủ để đối phó một hai con lệ quỷ, bây giờ quanh đây có đến hơn trăm con……
      
Tam thúc đột nhiên đi lên phía trước, chắp tay nói: “Chư vị độc thân trẻ tuổi, hay là như vậy đi:  Cháu gái ta là một pháp sư, các ngươi cũng có chút tu vi. Không bằng lên đây luận võ, ai đánh bại nó có thể lấy về làm vợ, thấy thế nào?”
        
Diệp Tiểu Manh thất thanh kêu lên: “Tam thúc .... người!”
        
Diệp Thiếu Dương thở dài, có thể lý giải suy nghĩ của Tam thúc: Ngay từ đầu khi Tam thúc dẫn bọn họ vào thôn, đã có ý muốn giữ lại, vì thế không ngừng dùng hoa ngôn xảo ngữ, thậm chí còn tìm cả đám họ hàng thân thích tới thuyết phục. Ông ta làm như vậy mục đích thực đơn thuần: Đây là một nơi tốt, muốn bọn họ ở lại hưởng phước. Đoán bọn họ sẽ không đồng ý nên không tiếc dùng tới mưu ma kế quỷ, lạt mềm buộc chặt. Diệp Thiếu Dương vốn dĩ không trách ông ta, chỉ cảm thấy hơi buồn mà thôi.
       
Tất cả xôn xao lui về phía sau, chừa ra một khoảng đất trống. Mấy nam quỷ trẻ tuổi lập tức xoa tay hầm hè tiến lên phía trước.
       
Diệp Tiểu Manh cả kinh thất sắc, mình đến bạn trai còn chưa có, vạn nhất thua cuộc phải lấy một tên quỷ làm chồng, chẳng lẽ phải uất nghẹn mà chết hay sao?

Diệp Thiếu Dương kéo tay cô, đi lên trên đài, hướng mặt xuống dưới, nói: “Luận võ chiêu thân đúng không, được thôi, đây là em gái của ta, nếu muốn cưới nó, trước tiên phải thắng ta cái đã.” Nói xong quay sang khẽ giọng với Diệp Tiểu Manh: “Chịu khó kiên nhẫn một chút, xem tôi hạ bọn chúng ra sao.”

Lập tức có một tên hoàng mao tiểu tử nhảy lên đài, miệng nói: “Đại cữu ca, đắc tội a.”

Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn, tiểu tử này lúc sinh thời chắc thuộc dạng đầu gấu ở nông thôn. Diệp Tiểu Manh thấy thế vội lui ra phía sau, đứng một góc quan sát.

“Đại cữu ca..... ba từ này không dễ kêu như vậy đâu.” Diệp Thiếu Dương hướng hắn bĩu môi nói .

Hoàng mao cười hắc hắc, quỷ lực phóng xuất, hướng Diệp Thiếu Dương cấp tốc đánh tới, khi còn cách khoảng ba thước  đột nhiên quỷ lực toàn thân bị phong tỏa, không thể động đậy.

Diệp Thiếu Dương điềm tĩnh cười nhạt, đan tay kết thành Lan hoa ấn, nhẹ nhàng bắn thẳng vào Quỷ môn của hắn. Hoàng mao thẳng cẳng, " rầm" một cái bay ra khỏi đài đài, rơi vào giữa đám người phía dưới.

Chúng quỷ ồ lên, là một tên người đầy cơ bắp thượng đài, không nói câu nào, lập tức hướng Diệp Thiếu Dương nhào tới.
Diệp Thiếu Dương quay đầu nói với Diệp Tiểu Manh: “Thấy ưng ý thì cho ta biết a.”
Diệp Tiểu Manh đỏ mặt : “Thiếu Dương ca... huynh còn giễu cợt tôi à.... cẩn thận đó!”

Diệp Thiếu Dương lúc này mới quay đầu lại, đánh ra một đồng tiền Ngũ Đế trúng giữa ấn đường của tên quỷ đang lao tới. Một đạo kim quang loé lên, con quỷ kia cũng lập tức bị đánh văng xuống đài.

Hai quỷ lên đài, liên tiếp bị Diệp Thiếu Dương đánh bại. Chúng quỷ đưa mắt nhìn hắn, lúc này mới ý thức được cái tên tiểu tử mặt trắng trên đài kia thực không đơn giản, nhất thời không ai dám ho he.

Lúc này, một con quỷ mặc áo dài cổ trang nhảy lên đài, trong đám quỷ bên dưới lập tức có tiếng hô: “Triệu lão Tứ... chẳng lẽ ngươi muốn nhận cái danh tiểu nhân sao, không sợ nhà người ta lấy đế giày đập tiểu nhân ngươi hả !”

Triệu lão Tứ quay đầu lại mắng: “Chúng mày biết cái gì, tao thấy tiểu ca đây thân thủ không tồi, nhiều năm không cùng pháp sư giao thủ, lên đánh một phen cho đỡ nghiền a.” Nói xong nhìn Diệp Thiếu Dương nói, “Ta chỉ muốn cùng ngươi đấu pháp, thắng cũng không cần em gái của ngươi.”

Diệp Thiếu Dương cười nói: “Đáng thắng được rồi hãy nói.”

Triệu lão Tứ cười cười, xốc áo dài lên, tay cắm vào ngực nhổ xuống một cây xương sườn. Diệp Thiếu Dương nhìn qua thấy xương sườn lục quang quanh quẩn, chắc tên này tu luyện quỷ khí, hơn nữa cũng có chút tu vi, vì thế rút ra dây Câu Hồn.

“Dây Câu Hồn Địa ngục!” Triệu lão Tứ kêu lên, “Rốt cuộc ngươi là ai?”

Diệp Thiếu Dương nhìn xuống dưới đài, bọn họ vẻ mặt mờ mịt, chứng tỏ không nhận ra đây là dây Câu Hồn. Hiển nhiên sau khi chết không đi qua Địa Phủ mà trực tiếp tới Quỷ Tiên Thôn, bị phong bế không biết gì cả.

Chỉ có Triệu lão Tứ này là khác, có thể nói ra tên dây Câu Hồn. Chắc lúc sinh thời làm nhiều việc ác, khi chết xuống Địa Phủ, sợ phải chịu nhục hình nên tìm cách chạy lên đây tị nạn.
        
Đợi nửa ngày không thấy Diệp Thiếu Dương trả lời, Triệu lão Tứ cảm thấy mất mặt, tức giận hừ một tiếng, huy động xương sườn, tập trung quỷ lực, phóng thẳng về phía Diệp Thiếu Dương.

“Càn khôn tá pháp!” Diệp Thiếu Dương vung tay lên, dây Câu Hồn như một dải lụa uốn lượn, quấn lấy xương sườn lão quỷ. Quỷ khí cùng cương khí đối đầu, tạo thành cục diện hai bên giằng co.

So với vẻ bình tĩnh lạnh lùng của Diệp Thiếu Dương, Triệu lão Tứ trông rất khó coi: khuôn mặt đen kịt, cắn răng kiên trì chống đỡ.

“Đừng có cố nha.” Diệp Thiếu Dương cười nhẹ, dây Câu Hồn rung lên, chỉ nghe "rắc" một tiếng, xương sườn trong tay Triệu lão Tứ vỡ vụn. Dây Câu Hồn lại quất một cái trúng ngực hắn, Triệu lão Tứ phun ra một ngụm quỷ huyết, bay vèo xuống dưới đài.

Trong lúc nhất thời, đám quỷ đều ngây ngốc nhìn Diệp Thiếu Dương, có vẻ căm phẫn, nhưng thấy mấy tên vừa bị thua thảm hại, biết không phải đối thủ của hắn, không ai dám khiêu chiến.

“Có ta đây!” Một con quỷ đầu to hét lên, nó đứng cạnh Dạ Tuần Thần, cao to lực lưỡng, nhún một cái nhảy phóc lên đài, hai hàm răng quỷ há to, nhằm Diệp Thiếu Dương nhào tới.

Diệp Thiếu Dương điềm tĩnh dùng ngón trỏ phóng thích cương khí, vẽ thành pháp ấn Âm Dương Song Ngư Đồ, nhẹ nhàng đẩy ra, đánh mạnh vào hai hàm của nó,  lập tức áp chế quỷ khí. Sau đó đưa tay ra tịch thu răng quỷ, nhìn nói: “Đây quả là đồ tốt a, xin đa tạ.”

Quỷ tốt tức giận rống lên, tay không vọt tới tấn công. Diệp Thiếu Dương chân lùi một bước, tránh được công kích, tay phải quăng dây Câu Hồn quấn quanh cổ quỷ tốt, hai tay kéo chặt, siết vào da thịt. Quỷ huyết màu đen không ngừng phun ra, lập tức bị dây Câu Hồn hấp thu.

“Ta đến từ Thái Âm Sơn, ngươi không giết được ta đâu!” Quỷ tốt cảm nhận được sát khí trên người Diệp Thiếu Dương nên vội vàng nói.

Diệp Thiếu Dương ngẩn người ra một hồi. Thì ra bọn chúng đến từ Quỷ Vực, hèn chi bắt chước xây dựng chế độ như dưới Âm Ty. Diệp Thiếu Dương cười khẩy nói: “Thế thì lại càng phải giết.” Nói rồi hai tay dùng sức siết chặt dây Câu Hồn, quỷ tốt kêu gào thảm thiết, chỉ vài giây sau đầu đã lìa khỏi cổ, thân thể hóa thành một bãi quỷ huyết, tinh phách tứ tung.

Với Diệp Thiếu Dương mà nói, Triệu lão Tứ hay hai tên gia hỏa kia đều là ma quỷ, bị Tiên Nương lừa tới đây, tuy kiêu ngạo đáng ghét nhưng niệm tình có thể tha thứ, còn lũ quỷ tốt này tới từ Thái Âm Sơn, cả đám chẳng phải tốt đẹp gì, dám đến gây rối, giả mạo quỷ sai...tóm lại chỉ có hai chữ: "Đáng chết".

Nghĩ vậy, Diệp Thiếu Dương không chút khách khí, quyết giết sạch, một con cũng không chừa.

Quỷ tốt chết, dưới đài đám quỷ hồn chấn động không thôi. Vốn là luận võ chiêu thân, giờ đây lại đánh chết quỷ sai, tính chất không giống nhau, một đám ngây ngốc nhìn Diệp Thiếu Dương.

“Tên pháp sư lưu manh kia, dám ngang nhiên giết quỷ sai, trời đất không dung!” Dạ Tuần Thần nhìn Diệp Thiếu Dương, lạnh lùng nói. Phía sau, lũ quỷ tốt cùng nhau gầm rú. Trong lúc nhất thời quỷ khóc ma gào, quỷ khí lan tràn như nước, Diệp Tiểu Manh đứng trên đài, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
         
Diệp Thiếu Dương cảm giác thời cơ đã tới, cánh tay vung lên, dây Câu Hồn lăng không khai hỏa, chỉ vào đám quỷ tốt phía dưới kia, nhàn nhạt nói: “Hôm nay ta sẽ đại khai sát giới, giết hết chúng bay, đừng có ở dưới đó nhao nhao lên. Không phục thì cứ ra tay... cùng lên một lượt đi.”

Đám quỷ giận dữ, nghĩ tên này quả thực…… Quá kiêu ngạo!

Dạ Tuần Thần ra lệnh một tiếng, lập tức mấy tên quỷ tốt bay lên trên đài, nhìn Diệp Thiếu Dương với ánh mắt căm hận, như muốn ăn tươi nuốt sống.

“Tam Thanh sắc lệnh, trảm yêu đồ quỷ!” 

Diệp Thiếu Dương tay kết ấn đánh ra chưởng ấn, dây Câu Hồn lăng phong chấn động, quét ngang một đường ra ngoài, chẳng mấy chốc đã  đánh cho mấy tên quỷ tốt máu thịt bay tứ tung.

Dạ Tuần Thần tức giận, tung người bay lên, hội tụ quỷ khí cường đại rồi phóng về phía đài, cùng lúc quỷ bài trong tay quăng về phía Diệp Thiếu Dương.
        
Diệp Thiếu Dương nhanh tay rút Thất Tinh Long Tuyền Kiếm từ trong túi ra, lăng không vũ động, ngăn trở quỷ bài rơi xuống, Dạ Tuần Thần cũng không nhàn rỗi, tay kia cầm chiếc roi quỷ đầu tách làm hai con rắn độc dãi chảy ròng ròng, một trên một dưới, lao tới cắn Diệp Thiếu Dương.
        
Diệp Thiếu Dương tay cầm kiếm, tay kết ấn, chân đạp thiên cương, cùng nhị xà giao đấu. Đám quỷ tốt thấy lão đại ra tay cũng không chịu đứng im, cùng nhau rống lên giận giữ nhảy lên đài.  Một lũ kết bè kéo cánh vây xung quanh Diệp Thiếu Dương, ý đồ chiến thuật đã rõ ràng: Chúng ta quỷ đông thế mạnh, không đánh lại cũng đè chết ngươi! ( lấy thịt đè người😱).
        
Lũ quỷ tốt chỉ tập trung đánh Diệp mà không chú ý, góc bên kia Diệp Tiểu Manh đã rút ra Ngọc Trần Chủ. Thì ra cô thấy Diệp Thiếu Dương bị lũ quỷ vây hãm, trong lòng vô cùng lo lắng. Tuy hắn là Thiên sư, đơn đả độc đấu thì không có gì phải lo, nhưng “nhất hổ nan địch quần hồ”, một đám quỷ tốt bao vây, giờ còn có thêm tên Dạ Tuần Thần vô cùng lợi hại. Cô lo Diệp Thiếu Dương sẽ lâm vào thế bất lợi nên liều mình định xông tới hỗ trợ, cùng lắm thì đồng sinh cộng tử. Dù sao, hắn cũng vì giải vây cho cô nên mới đánh nhau với lũ quỷ.
    
 “Lên hết một lượt đi, như vậy mới sảng khoái.” Diệp Thiếu Dương hưng phấn hai mắt tỏa ánh sáng, "keng" một tiếng rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, một kiếm chém vỡ quỷ bài, hướng đàn quỷ lao tới.
         
Dạ Tuần Thần thẹn quá hoá giận, vén trường bào, lộ ra cái bụng, dùng tay móc rốn mắt lôi ra vô số con dơi thân đỏ như máu, răng nanh dài, trà trộn trong đám quỷ, hướng Diệp Thiếu Dương bay tới. Dạ Tuần Thần đắc ý cười lạnh hai tiếng: Ha..ha...Nhiều quỷ tốt như vậy, lại còn có lũ dơi máu vây bức, đè chết ngươi nha?

Diệp Thiếu Dương hai tay kết ấn, Thái Ất Phất Trần bay lên đỉnh đầu, đuôi phất trần triển khai, xoè ra như một đoá hoa, phóng thích làn khói màu tím, bao lấy toàn thân Diệp Thiếu Dương, làm lũ dơi máu khó lòng tiếp cận.

Diệp Thiếu Dương bình tĩnh cầm trong tay Long Tuyền Kiếm, không ngừng chém vào người lũ quỷ tốt, tước quỷ như bùn, trong lòng vui sướng, sát tâm bộc phát, hứng thú vô cùng.... cao giọng ngâm “Mao Sơn Thiên Sư Ca“, cầm kiếm chém giết đàn quỷ:

"Ta là Thiên sư coi giữ nhân gian, lên Bích lạc xuống Hoàng tuyền

Trảm yêu trừ ma lòng không hối, Địa ngục không xuống không lên trời.

Đạo sinh lưỡng nghi xuất âm dương, thần kiếm đảo qua vạn trượng mang!

Lục đinh lục giáp thường triệu hoán, Minh Vương trước điện hiển thần quang!

Thất Tinh hiển, Long Tuyền ra, tứ phương thần linh đến tương trợ,

Ứng thiên đạo, chuyển Càn khôn, yêu ma quỷ quái vong dưới kiếm!

Ta là Thiên sư coi giữ nhân gian, không vào lục đạo không làm tiên

Tà ma ngoại đạo thiên cơ biến, kiếm phong không nổi sẽ ngừng tay!

Thịt nát xương tan cũng không sợ, đạo tâm không đổi linh căn huyền.

Hồn bay phách tán cũng không oán, phù diêu tiến thẳng Tam Thanh thiên!"

Diệp Thiếu Dương vừa ngâm ca, vừa liên tiếp chém giết đàn quỷ, người như điên cuồng, kiếm vung đến đâu, quỷ huyết trào ra tới đó, tinh phách bay tán loạn...thật đúng là quỷ khóc thần sầu!

(Hết chương)


*Bản dịch mang dấu ấn riêng của Jess, ai cọp biết liền😂

Nhận xét