Chương 438

KẾ HOẠCH DIỆT CƯƠNG THI

Tiểu Mã chẳng biết xấu hổ cười khì khì, ôm vai tiểu soái, kéo lên phía trước thấp giọng nói: “Con cương thi kia đã bị anh giết, nhưng tại trong cơ thể có thi độc, nên phải phơi nắng một thời gian, sau khi thi độc tan, mới có thể nhìn a……”

Tiểu soái tin sái cổ, dò hỏi quá trình hắn giết cương thi như thế nào, Tiểu Mã chém gió một hồi, chém xong còn làm như thật dặn dò nó đừng nói ra ngoài. 

Diệp Thiếu Dương đi phía sau bĩu môi, nghĩ thầm Tiểu Mã chém gió sắp thành bão rồi, cứ như Tôn Ngộ Không đại chiến Nhị Lang Thần vậy , có nói ra cũng chẳng ai tin.

Về đến nhà, Nhị thẩm vẫn còn chưa ngủ, đang ở nhà chính xem TV, nhìn thấy bọn họ liền hỏi đi đâu về. Diệp tiểu soái trả lời đi vào trấn, Nhị thẩm tin là thật, không nói gì, vào bếp lấy tới mấy cái bánh nướng áp chảo đưa cho ba người coi như ăn khuya.

Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã cảm ơn rồi vào buồng vệ sinh, múc gáo nước trong thùng gỗ rửa chân, xong xuôi trở lại phòng mình, vừa gặm bánh nướng áp chảo, vừa nói chuyện về con quái vật gây hạn hán kia.

Tiểu Mã hỏi ko biết nguyên nhân lão Lưu bị biến thành hạn thi với mục đích gì. 

“Ôn khí trên người ông ta, là do quái vật gây hạn hán làm ra. Nếu nó muốn hại người thì cứ trực tiếp phóng thích ôn dịch là được rồi, sao còn phải biến ra hạn thi làm gì?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Quái vật gây hạn hán cũng không muốn hại người, hại người đối với nó không những không có lợi mà ngược lại còn có hại.”

Tiểu Mã thấy khó hiểu, bèn nói: “Quái vật gây hạn hán ở tu luyện đến bậc này, ban ngày không thể ra ngoài, nó lại dựa vào nước để tu luyện, cho nên tà khí của nó bao trùm trong phạm vi càng nhiều người thì càng tốt. Vì những người này một khi không có nước uống, sẽ phải đi tìm nước để dùng.

Đặc biệt trong xã hội hiện đại, giao thông thuận lợi, không lý nào con người bị chết khát, những người này sẽ đi lấy nước sinh hoạt từ nơi khác về, một phần nước của họ sẽ bị con quái vật kia làm bốc hơi để tu luyện.

Nếu quái vật gây hạn hán vô cớ giết người, hoặc phát tán ôn khí làm chết người thì những người còn lại sẽ chạy hết, quái vật gây hạn hán ko có nước tu luyện. Nếu chỉ dựa vào lượng nước mưa ở địa phương, tốc độ tu luyện của nó cũng vì thế mà chậm lại.”

Tiểu Mã nghe xong, chậm rãi gật đầu, nói: “Vậy rốt cục, lão Lưu kia làm thế nào mà trở thành hạn thi, ôn khí trong cơ thể lão từ đâu mà ra?”

Diệp Thiếu Dương áp tay ra sau đầu, miệng ngậm bánh nướng áp chảo, nhai nhóp nhép, nói:

“Quái vật gây hạn hán kia chín lần tiến hoá, mỗi lần như vậy, đều phải giết một người thuộc mệnh Thuỷ trong Ngũ hành, hấp thụ hồn tinh, bổ sung tà linh chi lực, mới có thể tiếp tục làm bốc hơi nguồn nước xung quanh.

Người bị giết sẽ bị nhiễm ôn khí, trong máu thịt sẽ nảy sinh tiến hóa, hai mươi tám ngày sau đã có thể trở thành hạn thi, đi theo quái vật gây hạn hán như một con rối bị điều khiển.

Hạn thi khi chưa thành hình sẽ không chủ động đả thương người, mà sẽ trốn đi tu luyện, cho nên lão Lưu mới tự nhốt mình vào hầm. Nếu nó muốn làm hại con người thì, sớm đã làm cho ôn dịch tràn lan.”

Tiểu Mã nghe xong, ngẩn ra một hồi, nói: “Nhưng sao nó lại chủ động tấn công tôi?”

Diệp Thiếu Dương nhún vai, “Tuy cương thi đều ngu ngốc nhưng lại cực kỳ mẫn cảm với pháp thuật, lúc đó tôi bày Ngũ hành kỳ trận, nó đã cảm nhận được không khí xung quanh có sự biến đổi, biết chúng ta là pháp sư, cậu lại khoe khoang dí sát vào , nó lại chẳng thừa cơ tóm lấy cậu à ?”

“Con bà nó!” Tiểu Mã tức mình chửi.

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một lúc, nói: “Trước kia chưa từng nghe trong thôn có hạn thi xuất hiện, cho nên lão Lưu có thể là con thứ nhất hay quái vật gây hạn hán mới tiến hóa một lần, vẫn còn bốn lần nữa. Nói cách khác, nếu chúng ta không tóm được nó, nó sẽ còn giết thêm bốn người……”

Tiểu Mã cau mày: “Cậu xem nơi này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nếu quái vật gây hạn hán cố tình ẩn trốn đâu đó, làm sao tìm được đây?”

Diệp Thiếu Dương đắc ý cười, nói: “Đạo cao một thước, ma cao một trượng, thế nào mà chẳng có biện pháp.”

Tiểu Mã gãi gãi đầu, nói: “Cậu nói ngược rồi ha.”

“Khụ khụ.” Diệp Thiếu Dương ho khan hai tiếng, giấu diếm sự xấu hổ, nói: “Nguyên nhân hình thành quái vật gây hạn hán thực sự rất phức tạp, nhưng về bản chất nó vẫn là cương thi, giống nhau ở chỗ đều là thi thể vừa được chôn không lâu. Trước khi hoá thân vẫn phải nằm im tại sào huyệt, ban ngày không thể đi lại. 

Nhưng rốt cuộc vì còn tồn tại chút tư duy nên buổi tối sẽ hóa thành hình người, đi gánh nước cho nhà mình, miễn sao người nhà không bị chết khát. Ở thời cổ đại, chỉ cần âm thầm quan sát ở nơi xảy ra hạn hán nếu thấy nhà ai vẫn không thiếu nước dùng, là có thể đại khái đoán ra được. Tuy nhiên trong xã hội hiện đại khẳng định không thể làm theo cách này.”

Tiểu Mã chậm rãi gật đầu, nói: “Đó chẳng qua là vì giao thông không thuận tiện. Nếu đâu đó thiếu nước, thôn dân không muốn chết khát sẽ tìm đường bỏ đi, thôn xóm trở nên hoang vắng. Hiện tại nhà ai mà chẳng trữ một ít nước ăn hàng ngày.”

“Uhm...bất quá muốn tìm ra quái vật gây hạn hán, vẫn còn một biện pháp, quái vật gây hạn hán ban ngày nghỉ ngơi tu luyện trong sào huyệt, sào huyệt đương nhiên chính là mồ của nó. Bởi hơi nước đã bị hấp thu hết nên đất nơi đó sẽ bị khô nứt, không một ngọn cỏ, chỉ có phía trên mộ của quái vật gây hạn hán, đất đai mới ẩm ướt, cây cỏ mọc bình thường.

Cho nên, bắt đầu từ sáng ngày mai, chúng ta sẽ đi kiểm tra mấy ngôi mộ quanh thôn, tôi không tin tìm không ra sào huyệt của nó.”

Tiểu Mã mắt sáng ngời, “Chuẩn! Tôi cũng muốn nhìn xem quái vật gây hạn hán trong truyền thuyết trông như thế nào!”

Diệp Thiếu Dương quay về liền vào thẳng phòng mình. Một lúc sau, nhận được điện thoại của Tứ Bảo, nói rằng công việc được giao đã hoàn thành:

Dưới áp lực của Mã Thừa cùng Trương Tiểu Nhụy, đám người nuôi tiểu quỷ trên cơ bản đều giao ra tiểu quỷ của mình để hắn siêu độ. Còn có một số chưa muốn giao, cũng để lại thông tin để dễ bề liên lạc, một khi có gì xảy ra sẽ kịp thời thông báo.

“Vất vả cho ngươi rồi, kế tiếp ngươi có tính toán gì không?” Diệp Thiếu Dương hỏi.

“Đi các khu xung quanh Thạch Thành, tiếp tục tìm kiếm Âm huyết linh chi.”

Diệp Thiếu Dương nhớ tới việc này trong lòng thoáng giật mình, nói: “Thì ra những gì người nói lần đầu gặp mặt không phải nói xạo à?”

“Đương nhiên không phải, mấy năm nay ta vừa giúp Hồ Uy làm việc, vừa tìm kiếm Âm huyết linh chi khắp nơi, hiện tại xem ra, Thạch Thành có thể là không có, ta sẽ tìn ở các khu lân cận.”

Ngừng một chút, Tứ Bảo hỏi: “Việc ở quê của ngươi thế nào rồi, tìm được thi sát kia chưa?”

Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ nói: “Thi sát chưa tìm ra đã gặp phải quái vật gây hạn hán.”

“Hạn bạt ư?” bên kia đầu dây truyền đến thanh âm kinh hãi của Tứ Bảo, im lặng một lát nói, “Quái vật gây hạn hán tuy xảo trá, nhưng đối với ngươi mà nói, hẳn là không thành vấn đề. Tuy nhiên quái vật gây hạn hán tự nhiên rất khó tự hình thành, chắc do pháp sư luyện hóa……”

Diệp Thiếu Dương lên tiếng, hắn đã sớm nghĩ đến khả năng này: "Đằng sau quái vật gây hạn hán, rất có thể có một vị pháp sư có pháp lực cao cường hay đại yêu, quỷ dữ.

“Có cần ta giúp gì không?” Tứ Bảo nói.

“Tạm thời thì chưa cần, khi nào cần, ta sẽ tìm ngươi.”

“Được rồi, ta cũng vừa mới cùng Tiểu Nhuỵ làm xong việc, đang định cùng nhau ăn khuya đâu đó, cô ta có chuyện muốn nói với ngươi……”

“À...” Diệp Thiếu Dương chưa kịp phản đối, điện thoại đã bị Trương Tiểu Nhuỵ giành lấy, bắt đầu nói thao thao bất tuyệt.


(Hết chương)

Nhận xét