Chương 439

PHÂN LOẠI CƯƠNG THI

Trương Tiểu Nhụy lúc đầu oán giận hắn đi không từ giã, sau đó thao thao bất tuyệt nói rằng trong lúc mình chiến đấu với Hồ Uy đã lĩnh hội được ý nghĩa của võ học, nhờ hắn chỉ giáo, cũng tỏ ý muốn tu luyện pháp thuật, bắt quỷ hàng yêu……

Diệp Thiếu Dương không nói được câu nào, tùy tiện đáp trả cho có lệ một hồi, tỏ vẻ thực sự muốn trở về, đến lúc đó sẽ trực tiếp chỉ giáo cho cô... luyến thoắng một hồi rồi cúp điện thoại cái rụp. 

Diệp Thiếu Dương hít thật sâu một hơi, muội tử này thực đáng yêu, nhưng cũng thực…… Đáng sợ.

Ngẩng đầu nhìn thoáng qua phòng ngoài, Tiểu Mã đang dựa vào đầu giường, bẻ ngón tay đếm đếm cái gì đó.

“Đếm gì đó?” Diệp Thiếu Dương tò mò hỏi.

“Tôi đã thấy qua một số cương thi, tổng cộng có mấy loại: hoạt thi, càn thi, địa thi, nhục thi, còn có huyết thi, hiện tại lại thêm hạn thi,rốt cục thì cương thi có bao nhiêu loại hả?”

Diệp Thiếu Dương cười nói: “Đại thể tôi có thể nói cho cậu ba loại thực sự lợi hại đó là Phi thi, Chí thi, Đồng Giáp Thi.”

Tiểu Mã lập tức hứng thú, nói: “Mau nói đi.”

“Phi cương thi là trạng thái tiến hoá của cương thi bình thường, mọc thêm đôi cánh, có thể lướt đi như bay; Chí thi đao thương bất nhập, trên người toàn bướu thịt, chính là Mệnh môn, chỉ khi phá được bướu thịt mới có thể giết chết nó.

Còn Đồng Giáp Thi, số lượng tuy rất ít nhưng cũng khó đối phó nhất. Điểm chung của chúng đều là mặc giáp trụ tướng quân, ở trong cổ mộ lâu ngày hoá thành cương thi, tu vi đều trên mấy trăm năm. Đồng giáp cũng cùng theo thân thể trưởng thành, hoà nhập làm một, đao thương bất nhập, lực lớn vô cùng, một con Đồng Giáp Thi, tu vi bình thường có thể vượt xa một con hồng mao cương thi.”

Tiểu Mã nghe xong kinh hãi không thôi, lẩm bẩm nói: “Thì ra cương thi còn phân nhiều loại như vậy…… Hạn thi kia cùng quái vật gây hạn hán có quan hệ gì không, là cấp cao hơn à ?”

“Hạn thi là thi phó của quái vật gây hạn hán, tu luyện trăm năm, trải qua nữ bạt điểm hoá, có thể trở thành Hạn bạt hay còn gọi là quái vật gây hạn hán, chẳng qua rất ít cương thi thông qua con đường này trở thành Hạn bạt.”

Tiểu Mã ngơ ngẩn nhìn hắn, nói: “Nữ bạt, lại là cái gì?”

Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ, nói: “Đại loại có thể lý giải như vậy, Nữ bạt là lão đại của quái vật gây hạn hán, quái vật gây hạn hán hai mươi năm mới có một con, đương thế chỉ có ba con, Nữ bạt trăm năm có một, đương thế độc nhất.”

“Má ơi, nói như vậy thì Nữ bạt kia nhất định rất lợi hại?”

“Còn phải nói.” Diệp Thiếu Dương âm thầm thở dài, chỉ mong lần này quái vật gây hạn hán kia, cùng Nữ bạt sát tinh không có quan hệ, đột nhiên nhớ ra lần trước khi diệt lão quỷ đã xuất hiện một mị ảnh, chợt giật mình, sao lại như vậy, thực sự đã gặp phải Nữ bạt kia sao?

Bị Tiểu Mã quấn lấy hỏi han một hồi phát mệt, sau đó cả hai người đều chìm vào giấc ngủ.

Mới sáng sớm, Diệp Thiếu Dương đã bị tiếng khua chiêng gõ trống đánh thức, có chút tò mò, đi ra gian ngoài, nhìn qua cửa sổ thấy có một đám người từ trong thôn đi qua, có người vừa gõ la vừa hô, “Phát nước, Vương lão bản phát nước, thiếu nước thì mau ra đây!”

“Cái quái gì thế này?” Tiểu Mã cũng đứng lên hỏi.

Diệp Thiếu Dương nói câu không biết, đẩy cửa đi ra, lên nhà chính, thấy Diệp Quân một nhà ba người xách theo thùng lớn thùng nhỏ chạy ra ngoài. 

Bước tới hỏi thăm mới biết, trên trấn có Vương lão bản - là người giàu có nhất vùng, từ khi nạn hạn hán phát sinh, mướn một chiếc xe chở nước, cứ cách nửa tháng lại vận chuyển một xe nước từ huyện thành đến đây,  lần lượt đi qua mấy thôn, khua chiêng gõ trống, nhắc nhở thôn dân từng nhà về việc phát nước.

“Việc làm của Vương lão bản thực sự là phi thường, đi làm ăn xa nhưng vẫn không quên quê nhà, là người tốt,” nhắc tới Vương lão bản, Diệp Quân giơ ngón tay cái lên, “ Mấy con đường trong thôn cũng đềudo ông ta ra tiền tu sửa, còn trang bị  đèn đường, mọi người ở đây đều kêu ông ta là Vương đại thiện nhân.”

Diệp Thiếu Dương cùng Tiểu Mã nhấc lấy mấy thùng đựng nước từ trong tay vợ chồng Diệp Quân, đúng lúc chiếc xe bồn đi tới, đằng sau có rất nhiều người vác thùng chạy theo.

Ô tô chạy đến bãi đất trống thì dừng lại, tài xế xuống xe, bắt đầu giúp mọi người lấy nước, Diệp Thiếu Dương cùng Tiểu Mã trợ giúp lấy mấy thùng nước, mang về nhà. Diệp Quân mở ra một thùng để dùng, còn lại hai thùng chồng lên nhau, sau đó dùng băng keo dán kín mép thùng.
Diệp Thiếu Dương hỏi ra mới biết, thùng nước để lâu sẽ bị bốc hơi, dán băng keo sẽ bớt được một chút, nếu không đóng chặt nắp, không đến hai ngày nước sẽ bị bốc hơi quá một nửa.

Diệp Thiếu Dương lấy tay, vỗ lên trán vài cái, nói: “Hôm qua phải nghĩ đến việc này rồi chứ, quên khuấy đi mất.”

Lập tức vẽ mấy tấm phù, dán lên mấy nắp thùng, nói: “Như vậy được rồi, nước sẽ không bị ngươi làm bốc hơi nữa.”

Vợ chồng Diệp Quân ngơ ngác nhìn hắn, nói: “Chuyện này là sao hả?”

Diệp Thiếu Dương ngắn gọn trả lời.

“Không có gì, dù sao con ở Mao Sơn cũng đã tu luyện mười mấy năm, hihi, bản lĩnh lớn thì không có nhưng vẽ mấy tấm phù này chỉ là chuyện nhỏ.”

Diệp Quân nghĩ thầm nói: “Có thể cho ta một ít để đi phân phát cho hàng xóm được không?!.”

Diệp Thiếu Dương khó xử lắc đầu, “Phù này tụ được nước chính là nhờ hấp thu thiên địa linh khí xung quanh trong vòng mười dặm, chỉ có thể dùng được chín cái, một khi vượt quá số này, sẽ tạo thành mất cân bằng âm dương, hậu quả không lường.”

Nghĩ một hồi nói: “Như vậy đi Nhị thúc, con sẽ vẽ cho người mấy cái, người cầm đi đưa cho những hộ mẹ goá con côi, người già hoặc là mấy hộ nghèo khó nhất thôn, những người khác, dù sao cũng còn sức tự mình tìm nước.”

Diệp Quân thấy vậy cũng tốt, nên để Diệp Thiếu Dương vẽ phù, còn mình thì cầm đi tặng mọi người, ra tới cửa lại quay trở lại, nói: “Đúng rồi cẩu nhi……”

Diệp Thiếu Dương gãi đầu, “Dạ...Nhị thúc, cứ gọi tên con đi ạ, con cũng đã hơn 20 rồi mà……”

Diệp Quân cười ha ha , nói: “Sáng nay thôn trưởng thông báo, 9 giờ, có Vu sư tới bắt quái vật gây hạn hán, bắt đầu tìm từ phần mộ tổ tiên của  Diệp gia, các con rảnh rỗi có thể tới đó xem sao, vạn nhất thực sự tìm được quái vật gây hạn hán, con cũng có thể trợ giúp, phối hợp với người của Vu sư, ta nghe nói Vu sư này là cao nhân do Vương đại thiện nhân mời từ trong trấn đến, rất lợi hại đó nha!”

Diệp Thiếu Dương cùng Tiểu Mã thoáng nhìn nhau, Vu sư mà Diệp Quân nhắc tới, chính là người mà ngày hôm qua mình với Tiểu Mã đã bám theo, thực không ngờ hắn là do Vương đại thiện nhân mời đến.

“Bị người nhanh chân đến trước rồi.”  Quay về phòng, Tiểu Mã nói, “Cái tên cua càng đó làm thế nào mà lại tìm ra biện pháp giống chúng ta thế nhỉ?”

“Phương pháp tìm quái vật gây hạn hán, đương nhiên giống nhau.” 
Diệp Thiếu Dương chợt nhíu mày, nhìn hắn, “Cua càng gì?”

“À, thân thì lùn, hai tay thích chống nạnh, đi đứng nghênh ngang, không phải cua càng thì là gì.”

Diệp Thiếu Dương hồi tưởng lại bộ dáng của tên pháp sư kia, Tiểu Mã hình dung thật đúng là giống.

Sau khi rửa mặt đánh răng, hai người kéo nhau ra cửa, Diệp tiểu soái lập tức chạy theo, trong tay cầm theo hai tập giấy bản, nhìn Diệp Thiếu Dương nói: “Cha em bảo đưa cho anh, có thuận đường thì đi viếng mộ.”

Diệp Thiếu Dương cười cười, Diệp Quân thật là có tâm, nghĩ một hồi nói: “Hôm nay đông người, chỉ sợ đi không được, lần sau quay lại sẽ đi vậy.”

Diệp tiểu soái thấy thế bỏ tập giấy bản xuống, theo chân hai người đi xem náo nhiệt.

Ra khỏi thôn, ba người liền đi vào sau núi.

(Hết chương)


Nhận xét