Chương 441

SÁT KHÍ ĐẰNG ĐẰNG

Hậu nhân của mấy ngôi mộ kia, đưa mắt nhìn nhau, đương nhiên đều không muốn phần mộ của tổ tiên mình bị quật lên như vậy, nhưng khi được hỏi thì không ai dám nói trước. Cũng dễ hiểu vì người nhà quê rất kính sợ Vu sư, không dám đắc tội, hơn nữa vị Vu sư này lại là do Vương đại thiện nhân mời đến, ai cũng không dám đắc tội với Vương đại thiện nhân...

Hơn nữa đánh quái vật gây hạn hán là việc lớn của toàn thôn thậm chí toàn trấn, ai cũng không muốn bị chỉ trích vì ích lợi cá nhân mà ảnh hưởng đến đại cục.

Vu sư thấy vậy, nhìn quanh mọi người, bước lên cất tiếng nói: “Các hương thân, tôn kính người chết tất nhiên là quan trọng, nhưng tính mạng người sống mới là quan trọng nhất, ta biết không ai muốn thấy mồ mả tổ tiên bị quật lên như vậy nhưng ta cũng chỉ một lòng trừ quái vật gây hạn hán, mang lại sự bình yên cho thôn xóm, mong mọi người phối hợp.”

Vừa nói dứt câu đã có tiếng xì xào bàn tán, tất cả đều biết quật mộ rất là bất kính với người chết, có người thậm chí còn âm thầm phản kháng.

Diệp bá thở dài, nói: “Bất kể thế nào, quật phần mộ tổ tiên của người ta lên, nhất thiết phải có đồng ý của con cháu trong nhà, bây giờ hậu nhân của bảy ngôi mộ ở đây xin hãy đứng ra phía trước phần mộ của tổ tiên nhà mình.”

Trong đám người có mười mấy người tách ra, chia nhau đứng ở trước mộ, trừ nhà Diệp Thiếu Dương có hai nấm mồ, còn lại một mộ không biết của ai.

Diệp bá nhìn quanh mọi người, nói: “Diệp Bân không có ở đây, ai đi kêu hắn một tiếng.” Lập tức một người tức tốc chạy xuống núi gọi người.

Vu sư hướng Diệp Thiếu Dương rồi quay lại nhìn hai ngôi mộ, nói: “Hậu nhân của hai ngôi mộ này đâu?”

Diệp bá nhìn thoáng qua nói: “Đây là mộ thôn trưởng cũ của chúng tôi, nhà ông ấy chỉ có một đứa con trai, được một đạo sĩ Mao Sơn dẫn đi từ bé, đã nhiều năm rồi không quay về.” Rồi lại chỉ vào Diệp tiểu soái nói, “Đứa nhỏ này, cha hắn là họ hàng gần duy nhất của chủ mộ, tiểu soái đi kêu cha con tới mau.”

Vu sư vừa nghe bốn chữ “Mao Sơn đạo sĩ”, trong mắt chợt loé lên một đạo quang không dễ phát hiện nói: “Nếu hậu nhân không có ở đây thì cũng không cần chờ, ta hãy bắt đầu đào từ hai ngôi mộ này.”

 Nói xong quay đầu ra hiệu trợ lý của mình, trợ lý hiểu ý lập tức triệu tập người trong thôn vác xẻng tiến lên.

Diệp bá thấy Vu sư muốn động thủ, nhớ tới lão thôn trưởng ngày đó, thực sự không đành lòng, quay đầu nói với tiểu soái: “Con đi tìm cha con tới mau!”

Tiểu soái quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương liếc mắt một cái, Diệp Thiếu Dương vỗ vỗ vai của hắn còn mình thì tiến lên, đi thẳng tới chỗ thôn dân nói: “Chờ một chút.”

Mấy người không biết Diệp Thiếu Dương có ý tứ gì, nhưng thấy sắc mặt hắn lạnh lùng, đều dừng lại, quay đầu nhìn Vu sư.

Diệp Thiếu Dương hướng mắt nhìn vào mặt Vu sư, cười nhạt, nói: “Nói nhăng nói quậy một đống đạo lý, liền có thể tùy tiện quật phần mộ tổ tiên người ta lên sao?”

Vu sư nhăn mày, nói: “Ta đây, vì diệt trừ quái vật gây hạn hán, cũng bất đắc dĩ mà làm thôi”

“Hay cho chữ bất đắc dĩ. Ngươi nói thế thì ta cũng hết ý kiến. Trong tình huống này tất nhiên, mạng người sống là quan trọng hơn rồi, nhưng đã là pháp sư, hình như ngươi đã quên mất vấn đề quan trọng nhất, đó chính là ngươi có dám chắc dưới phần mộ kia có quái vật gây hạn hán hay không, ngoài việc quật mồ, chẳng lẽ thật sự không còn biện pháp nào khác?”

Không đợi Vu sư mở miệng, Diệp Thiếu Dương nói tiếp: “Nếu ngươi không có cách, chứng tỏ ngươi pháp lực quá kém, nếu có đào ra con quái vật gây hạn hán, ngươi cũng không có bản lĩnh để đối phó.”

Vu sư ngẩn ra rồi trong ánh mắt chợt loé lên một tia căm hận, nói:

 “Không sai, biện pháp thì có, nhưng phải mất mấy ngày chuẩn bị, chúng ta không có nhiều thời gian như vậy.”

“Điều đó càng chứng tỏ ngươi vô năng!”

“Nói càn!” tên trợ lý nổi giận quát một tiếng, “Ngươi là cái thá gì chứ! Một tên nhà quê như ngươi lại dám ở đây càn quấy, làm chậm trễ chính sự à!”

“Ông ngoại mi!” Tiểu Mã mắng, từ khi nghe có người muốn quật phần mộ tổ tiên của huynh đệ tốt Diệp Thiếu Dương, trong lòng cậu ta đã phẫn nộ không kém Diệp Thiếu Dương, từ trong chậu hoá vàng mã trước mộ nhặt lên một khối gạch xanh, chỉ thẳng vào mặt tên trợ lý nói:

“Ngươi dám vác cái mặt rỗ hại ta dưới trấn, ta còn chưa tính, nay lại dám ở đây làm xằng làm bậy...  thử xem, ta đánh cho ngươi não thành đậu hũ nhão bây giờ, ngươi tin hay không!”

Trợ lý bị hắn mắng là mặt rỗ, chọc đến chỗ đau, cái mặt rỗ cũng trở nên đỏ lựng, lập tức liền muốn xông đến động thủ, Vu sư vươn cánh tay ngăn hắn lại, tiến lên phía trước hai bước, cùng Diệp Thiếu Dương mặt giáp sát mặt, hai mắt trừng trừng nhìn nhau.

Thân là Vu sư,nên trên người hắn cũng có cương khí, người bình thường khi đối diện với hắn đều sẽ lùi bước, càng không dám mặt đối mặt.  Hắn giương mắt kính, nhìn chằm chằm đối phương không chớp mắt. 

Hắn vốn định dùng cương khí của mình để áp đảo Diệp Thiếu Dương, nhưng thực không ngờ Diệp Thiếu Dương không những không nhúc nhích mà còn nhìn thẳng vào hắn, không chút nhượng bộ.

Tên trẻ trâu này, cương khí sao mạnh thế nhỉ!

Vu sư trong lòng kinh hãi, nhưng mặt ngoài vẫn cao giọng nói: “Tuy ta không biết ngươi là ai, nhưng ta biết ngươi cũng là pháp sư, ta nhất quyết không phải là người ngươi có thể chọc đến đâu,”

Nói xong, vươn một bàn tay, nhẹ nhàng vỗ vào vai Diệp Thiếu Dương, “Người trẻ tuổi, làm việc nên phân rõ lợi hại, không nên nói năng lung tung.”

Diệp Thiếu Dương nhếch miệng cười nhạt, sau đó chậm rãi thu cương khí về, lạnh lùng nói, “Vẫn còn ngoan cố đúng không? Hôm nay ngươi mà dám quật mồ, ta sẽ khiến cho ngươi hồn siêu phách tán! Không cần hoài nghi, ta…… nói là làm được!” Bả vai run lên, hất văng tay của vu sư ra.

Vu sư cả người run lên, từ trong ánh mắt của Diệp Thiếu Dương, thấy ánh lên một luồng khí âm lãnh đến cực điểm, không phải phẫn nộ, mà là…… Sát khí!

Từ khi xuống núi tới nay, lần đầu tiên Diệp Thiếu Dương không khống chế được cảm xúc của mình mà hình thành sát khí, trong đầu chỉ có một ý niệm, làm trò trước mặt ta à, đào mộ phần của tổ tiên ta, làm hư hại thi cốt của tổ tiên ta, việc này, tuyệt không có thể nhẫn nhịn!

Vu sư lảo đảo lui về phía sau hai bước, trong cơ thể hơi thở hỗn loạn, hết sức kinh ngạc, phía sau trong đám người đột nhiên vang lên một giọng nữ trong trẻo nói: “Ta biết, ta có biện pháp, không cần quật mồ!”

Một cô gái dáng người nhỏ nhắn, tóc buộc đuôi ngựa, từ trong đám đông đi ra, tiến đến trước mặt Diệp bá, bắt lấy cánh tay hắn nói: “Lão bá ta có biện pháp, không cần quật mồ!”

Diệp bá trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái, “Sự việc trọng đại, không được nói càn!”

Cô gái bắt lấy cánh tay, nói: “Lão bá, thật sự có thể, ta có thể làm gì, không phải người không biết a, ta có pháp thuật……”

Diệp bá sửng sốt, không chờ ông ta mở miệng, cô gái liền vọt tới trước mặt vu sư, đổi giọng khó chịu, nói: “Quái vật gây hạn hán có chứa thi khí, chỉ cần có thể nghiệm chứng xem phía dưới có thi khí hay không, chẳng phải là sẽ biết sao, cần gì phải quật mồ.”

Vu sư giật mình nhìn cô một cái, cau mày nói: “Ngươi nói dễ dàng nhỉ, không khí trong quan tài cách lớp đất dày như vậy, không đào mồ khai quan, làm sao có thể nghiệm chứng, thực ra ta cũng có diệu pháp, nhưng phải mất một chút thời gian chuẩn bị……”

Cô gái nhẹ giọng nói: “Rất đơn giản, cây lạc đứng đầu tam tiên, được trồng trong vùng đất có linh khí, Thất tử hoa sinh càng là thông linh chi thảo. Pháp thuật là ở đây!


(Hết chương)

Nhận xét